yêu thầy có được không
Tôi bình tĩnh gọi em lên: "Sao không công bằng, em nói cho thầy nghe". Đạt trả lời: "Bài của em và của bạn Hiệp làm đúng như nhau nhưng bài của Hiệp được 7 điểm còn của em chỉ có 6 điểm". Tôi bảo: "Hai em đưa bài cho thầy xem".
Theo lí giải của cá nhân thầy Long thì trên thiên có 9 tầng trời và mệnh của anh là mệnh Ngọc Hoàng Đại Đế tại tầng trời thứ 2. Nhiều người nghe qua lại nhầm tưởng là Ngọc Hoàng Thượng Đế khiến nhiều người cảm thấy nực cười vì không tin tưởng. Ngọc Hoàng Đại Đế được cho rằng không phải là chức vị cao nhất mà còn có hội đồng tối cao có tới 5 người.
Bé gái đáng yêu một thì thầy dạy võ đáng yêu đến mười. Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn. Mã xác nhận không đúng. Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử
Không có tình yêu chân thật thì không thể có hạnh phúc. "Không, tôi không thể cho Thầy được vì tôi thuộc tầng lớp hạ tiện, tôi không dám làm dơ bẩn Thầy." A-nan-đa đáp lại: "Theo giáo lý mà tôi được học thì không có sự phân chia giai cấp. Đức Thế Tôn đã
Ðám môn sinh nhận thấy không thể chấp nhận được một đề nghị xem ra điên rồ như thế, cho nên 59 người đã bỏ cuộc trở về với nếp sống cũ của họ. Chỉ có một người chấp nhận điều kiện và quyết tâm đi theo thầy mình cho đến cùng. Hai thầy trò lên đường mà không biết đi về đâu. Họ đi mãi cho đến lúc tới một thành phố do một bạo chúa cai trị.
Ou Rencontre T On Son Conjoint. Anh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hôm qua uống nhiều quá, mà… ai đưa mình về vậy nhỉ??? Anh đứng dậy gấp chăn màn, qua bàn làm việc thì có tờ giấy nhớ….. Thôii chết anh rồi, thầy đưa anh về sao, thế quái nào mà thầy biết anh ở đó mà đưa anh về? Anh cầm điện thoại sạc pin, mấy hôm nay anh bận bù đầu. Vừa mới kiểm tra 1 tiết xong, anh chấm bài cho nhiều lớp, lại sắp kiểm tra học kì 1 anh phải soạn đề cương toán và hoá. Thành ra điện thoại anh tắt nguồn để làm việc, mấy ngày nay toàn ở trường, Ko về nhà. Dù sao thì trường cg có kí túc cho giáo viên, thỉnh thoảng anh vẫn vào. Hôm qua làm xong việc anh mới có thời gian nghĩ đến chuyện với nhóc con kia, thấy buồn lại mượn rượu giải sầu. Kết cục là anh chuẩn bị lãnh 1 trận. Điện thoại lên rồi, mấy chục cuộc gọi từ “Nhóc con” và mấy chục tin nhắn xin lỗi, xin tha từ “Nhóc con”. Cô quả nhiên sợ anh giận, anh cố tình gây chiến tranh lạnh là vì muốn cô nhớ rõ hậu quả cậu việc làm thiếu suy nghĩ của mình. Tắm rửa xong, thay 1 bộ quần áo đơn giản. Tí nữa thế nào cũng lãnh đòn, mặc quần dày 1 chút nhỡ Ko phải cởi quần thì tốt. Vậy là anh mặc 1 cái quần kaki dày cộp với áo sơ mi kẻ nhà thầy, anh bấm chuông. Mẹ cô ra mở cửa-Chào con. Vào nhà cô vui vẻ nói-Con chào cô. Cô nấu cơm ạ?-Ừ, tí nữa 3 thầy trò ăn cơm nhé. Cô hẹn với mấy bà bạn đi ăn ạ. Con sẽ bảo thầy, em Linh có nhà Ko ạ?-Nó trên phòng ấy, chắc h này chưa dậy đâu. Tối qua bố con nó ngồi tâm sự đến gần 11h xong ông ấy lại đi có việc đâu mãi 12h hơn mới cô than vãn-Vâng. Con lên gặp thầy 1 chút Lên đi. Ở phòng làm lên tầng, anh đi vào phòng làm việc của thầy. Anh rất thích vào đây, từ hồi bé hay vào đây học gia sư vs thầy, ở đấy có nhiều rất nhiều sách, còn có 1 cây piano nữa.“Cốc… cốc..”-Vào đi!-Em chào mở cửa bước vào, thấy ông đang làm việc. Chủ nhật mà thầy cực như vậy…-Ờ.. Mới đến hả?-Vâng… Thầy gọi em đến muốn nói chuyện j ạ?-Có thật là em Ko biết?-Dạ… thật mà thêm tội nói Anh gào thét trg bụng.. “Tại sao mình ngu thế chứ lại??” -Linh có chuyện muốn nói với em. -Thế ạ?-Nhẹ tay thôii. Sang đấy vận động cho đói tí nữa ăn đòn mới no nửa đùa nửa thật.. Anh Ko biết nên khóc hay nên cười đây?-Thôii em sang đây. Thầy có thước gỗ Ko thầy?-Ống bút của Linh hình như có. Sang đi. Xong vào đây đàn ông chúng ta cg nói chuyện..-Vâng. Em sẽ giải quyết nhanh chóng thôii.. Ko để thầy đợi lâu đâu phòng cô“Cốc..cốc..”“Cạch”-Ơ…-cả 2 cg im lặng 1 lúc lâu.. Ko ai mở đến đây có việc j ạ?-Cô rút cục cg là người mở lời-Hẳn là em biết. Có cho tôi vào Ko?-Aa.. thầy vào đi tránh đường cho anh vào. Anh vẫn như lần đầu lên phòng cô, lấy ghế bàn học cô Có chuyện j cần nói mà phải nhờ cả bố em?-Em….em…..em… xin lỗi thầy. Hôm trước em Ko cố ý hỗn với 1 câu “Xin lỗi” giải quyết đc tất cả thì cả thế giới này ai cg đi xin thầy tha lỗi cho em đc Ko ạ?-Cô chớp chớp mắt. Cô đã nghĩ ra 1 Đống lời xin lỗi nhg gặp anh run quá chả nhớ đc j cả..-Tôi đâu có quyền j mà tha hay ko…-Thầy… bỏ qua cho em 1 lần thôii, em lỡ lời lỡ lời. Tôi hỏi lại “Em vừa nói j?” Em còn nhắc lại mà dám nói là lỡ lời. -Là do em kích động Ko làm chủ đc bản thân. Thầy…. thầy.. cứ.. phạt em đi, thầy đừng giận phạt? Tôi Ko có quyền dạy dỗ em. -Thầy đừng nghĩ thế mà.. Em sẽ chịu phạt ngoan nói xem em có lỗi j?-Cuối cùng anh cg chấp nhận lời xin lỗi của cô, anh Ko làm khó cô nữa rồi. Cô tự hứa là 100 năm sau Ko baoh đc hỗn với anh, chỉ rước họa vào hỗn với thầy. Em nói dối thầy, em Ko nhận lỗi, em trao đổi nợ cũ cộng nợ mới tính luôn 1 lần cho tiện nhỉ?-Hay… chia ra làm 2 lần đi thì thôii. Tôi Ko thích, tôi thích 1 1 lần cg đc thầm than-Còn nợ 30 roi, tội mới tính là 50 roi, vì em thành thật nhận lỗi nên giảm cho em 20 roi. Tổng cộng là 60, có chịu đc Ko?-Dạ… run bần bật, cô sợ, tại sao con số lại lớn như vậy? Anh bước đến chỗ cô, anh định làm j…?-Nằm lên ngồi xuống giường, vỗ vỗ đùi mình-Thầy, em lớn đỏ bừng mặt, cái tư thế j chứ? Chả phải mấy cái đó dành cho trẻ em mẫu giáo sao??-Lớn mà hành động như trẻ con vậy . Tuổi lớn thì tính cách phải lớn chứ?-Cho em nằm sấp lên giường đc Ko thầy?-Cô mắt long lanh-Ko. Em mà Ko nhanh lên là tôi lập tức đi về, tôi ko có thời bò tới chỗ thầy ngồi, nằm sấp lên đùi thầy. Mặt đỏ bừng, tai nhờ vậy cg đổi màu luôn… Lớp 10 rồi ai đời lại để thầy giáo bắt nằm sấp đánh mông chứ? Thật xấu hổ thấy xấu hổ quá Ko nhận phạt đc thì em chịu phạt mà…-Đổi thước thành tay, 60 roi thành 60 bàn tay còn xấu hổ hơn nữa… thầy là đàn ông đó….-Thầy hay dùng thước cg đôi có chịu Ko?-Thôii thầy… thầy đánh mau đi. Như thế này mãi…-Sao?-Trêu đùa 1 chút cg thực vui mà. Em khẽ cong môi, nội tâm cô vào thét”Thầy vui chứ em Ko có vui!!!”-Xấu hổ lắm nói xong anh thoát luôn 2 lớp quần của cô ra. Nhìn thấy mông vẫn còn vết tích của hôm trước-Lần trước bôi thuốc chưa?-Anh nhíu mày-Rồi bàn tay với lực mạnh đáp xuống cái mông nhỏ vẫn còn thương tích của cô-Tôi nặng tay đấy, Ko có nhẹ như các lần trước đâu. Ráng chịu.“BỐP”,”BỐP”,”BỐP,”BỐP”,”BỐP”-Lực chỉ có tăng lên chứ Ko có giảm. Cô đau đến ứa nước mắt. Đánh = tay còn đau hơn thước. Tay anh làm từ cái j vậy mà đánh đau thế???? Cô cắn môi để Ko phát ra tiếng hét, cắn môi sắp bật máu rồi. Sau 10 cái, anh cho cô nghỉ 1 lúc, cảm thấy kì lạ, hôm nay anh đánh đau vậy mà Ko kêu, nhìn xuống mới thấy cô cắn môi. Anh liền tức giận phát mạnh 5 cái dám cắn môi? Tôi hiểu như là em chống đối tôi, làm hại đến bản thân. Thêm 10 cái. Đau thì cứ kêu lên, ở đây có mỗi tôi với em, Ko xấu hổ. Phòng này cách âm, đúng Ko??-Vângg..-Cô Ko kêu là vì có lí do, cô đã nói là sẽ chịu phạt ngoan ngoãn rồi“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”-Vẫn còn dám cắn môi nhỉ? Em Ko coi lời tôi ra cái j rồi?? Thêm 10 cái đừng mà.. em Ko chịu nổi 80 cái Ko nghe lời tôi là thế đấy. Còn lần sau tôi đánh lại từ thật tức giận mà, đánh vậy mà vẫn Ko nghe lời anh. Có phải là mông cô cứng quá Ko? Vậy anh tăng thêm lực.“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”-Lực lại tiếp tục tăng, cô vẫn ngoan cố cắn môi đến bật máu. Anh thấy vậy tức giận Ko thể kiềm nổi, nói lớn -EM THỬ CẮN MÔI 1 LẦN NỮA XEM TÔI CÓ ĐÁNH CHẾT EM KO??-Cô thấy anh tức giận như vậy thì sợ quá run bần nhẹ giọng-Hic… đừng mà… hic thầy.. em sẽ Ko cắn môi nữa… em hứa.. hic…-Đc. Nhớ lời hứa của em, tôi tăng thêm 20 cái thôii từ đầu cho nó nhớ lâu nhỉ?-Anh cao giọng, từ đầu đến giờ là 30 cái, so với đánh lại thì tăng thêm 20 có lợi hơn-Thêm .. 20… cg đc…hic-Cô khóc lớn hơn, vậy là cô phải chịu 100 cái. Anh thật ác mà….“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”“BỐP”,”BỐP”,”BỐP,”BỐP”,”BỐP”Cô Ko dám cắn môi nữa, đau quá chân đạp lung tung, gào thét loạn lên.“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”Anh nhìn mông cô vẫn còn vết tím từ lần trước , đánh hôm nay mạnh như thế chắc hẳn đau lắm. Như vậy là khắc cốt ghi tâm chịu nốt 10 cái cuối rồi tha. Đếm rõ, quên đếm là đánh lại cái đó.“BỐP”-Đánh lại-“BỐP”…1“BỐP”-…aaa.. hic..2“BỐP”-Thầy.. hic.. tha cho em đi.. Em đau lắm rồi…3-Cố chịu… sắp hết thấy nó gào khóc đến kiệt sức, yếu ớt xin xỏ thì mềm lòng, giảm lực đi 1 chút“Bốp”-….4-Bây h mông chắc sưng gấp đôi bình thường, nóng, rát đến mất cảm giác luôn rồi. Chạm nhẹ đã đau nói j đến đánh như thế này…“Bốp”-..hic…5..-Thôii.. Tha cho em. Từ nay nhớ Ko đc như vậy nữa, tôi đánh đau lắm phải Ko??-Con người ấm áp của anh trở lại rồi a~ Thật thoải mái, cô nằm nhắm mắt tận hưởng sự dịu dành của anh.. Anh xoa mông cho cô 1 lúc, lấy thuốc bôi cho cứ nằm nghỉ đi. Em vất vả khẽ cong môi, lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy. Quả thật đẹp, làm cô ngơ ngẩn..-Vâng.. Thầy.. có giận em Ko?-Cô nằm sấp úp mặt xuống gối, mông nhỏ đc phủ 1 lớp chăn mỏng, người cứ ngọ ngoậy như con sâu. Trông thực buồn cười..-Ko giận…. mà là RẤT nhấn mạnh 2 từ cuối -Thầy đánh đã đánh rồi mà… Sao thầy vẫn còn giận??-Đùa vậy thôii.. Tôi Ko giận em, dù sao lần này em cg rất đáng khen, tự nhận lỗi, tự nhận phạt, còn dũng cảm chịu phạt.. Tiếp tục phát gật đầu rồi đóng cửa ra ngoài cho cô ngủ 1 lúc. Chắc hẳn là mệt rồi… nhóc con của anh cg hiểu chuyện phết đấy chứ. Dễ cưng như vậy làm sao mà Ko chiều đc.. ngoại trừ việc bướng bình Ko nghe lời.. cái môi. Quên chưa bôi thuốc.“Cạch”-Thầy?- Cô Ko buồn ngủ mà nằm sấp ôm lấy cái điện Ko lo nghỉ… Ko nghỉ thì dậy đi. Tôi vào bôi thuốc cho em, cái đừng mà. Xót lắm xót lắm… nó tự hết ngay ấy mà…-Anh lôi cô ngồi lên cg phải bôi. Nhanh lên, có muốn ăn đòn nữa Ko?-Cô nghe vậy liền để yên cho anh bôi, anh bôi vào vết chảy máy xong liền lợi dụng.. chóc 1 cái hôn nhẹ vào má cô. Cô ngây ngốc ra đó sờ sờ má cười cười-Thích phải Ko?-Bộ mặt nham hiểm-Xì… Thầy biến thái, thầy dê xồm…-Em nói gì cơ ?-Anh nói câu đầy ẩn ý rồi nhếch ngơi đi.. Tôi sang gặp bố nói rồi đặt cô nằm sấp lại xuống giường, khéo léo để tránh chạm vào mông cứ vui vui vẻ vẻ như vậy mà quên mất đang có 1 trân phong ba bão táo đang chờ mình phía trước. Có 1 câu chuyện thú vị xảy ra thầy giáo phạt học trò rồi thầy giáo của thầy giáo lại phạt thầy giáo _________________Vote+ cmt lấy động lực viết tiếp đến cảnh thầy giáo bị huấn nào.. Ai thích anh bị huấn như mình Ko?Sao mình thấy càng ngày càng ít người đọc Ahuhu… Có phải mình viết chán quá ko
Thầy muốn yêu trò và khi thầy đã chán yêu... Người mình yêu cũng chính là thầy giáo của mình. Mình sợ nhất là mọi người biết chuyện yêu đương của mình- Trần Lan Phương, sinh viên SV năm 2 của một Học viện ở Cầu Giấy chia chỉ thế, Lan Phương còn cảm thấy tự hào một cách thầm kín vì Có nhiều bạn cũng “mê thầy” lắm, thầy cũng không thiếu lựa chọn, nhưng thầy chỉ đáp trả lại tình cảm của một mình mình thôi!”.Thầy giáo kiêm người yêu của Lan Phương khá phong lưu tuổi trạc 30, nhà cửa đề huề, lại đẹp trai, ăn nói đâu ra đấy. Phương cho biết, tình cảm hai thầy trò đến cũng tình cờ. Sau vài lần tiếp xúc, vì cả chuyện học hành lẫn chuyện riêng tư, Phương và thầy đã tìm thấy nhau bởi sự... đồng cảm!Một khi thầy đã chủ động yêu thì nữ sinh cũng khó từ chối. Càng ngày, biên độ tuổi tác của "thầy kiêm người yêu" càng được nới rộng. Không chỉ có các thầy ở tuổi dưới 30, còn độc thân mới tìm đến tình yêu với các nữ sinh mà các thầy trung niên, đã “yên bề gia thất” cũng vướng vào chuyện nhạy cảm này!Có thể kể đến câu chuyện của Trịnh Nguyễn Kim C., SV năm cuối một trường ĐH ở HN. C. biết rõ thầy đã có gia đình. Nhưng vẫn hơi “sốc” khi thấy thầy chủ động tỏ ra quý mến mình một cách đặc biệt, từ ánh mắt tới cử chỉ, hành động và sự ưu ái của thầy trong lúc học, lúc thi. C. biết thầy đã từng “dính dáng” tới một số cô sinh viên xinh đẹp khoá trước cũng theo kiểu này, nhưng C. không nỡ từ chối “Yêu thanh niên bình thường thì quá đơn giản, chứ mấy khi được yêu thầy trung niên thế này? Ra trường là hết cơ hội! Gừng càng già càng cay, mà mình cũng được lợi nhiều thứ!” Lợi mà C. kể đến là chuyện điểm chác, rồi những mối quan hệ để ra trường còn xin việc …Chuyện thầy chủ động cưa trò “tự nhiên” như Lan Phương, C... đương nhiên là có nhiều nhưng chuyện "không được tự nhiên" lắm theo kiểu các nữ sinh chủ động “cưa” thầy cũng không hiếm. Trái với kiểu của C. là kiểu chủ động đi “cưa thầy” của Trương Thị Mây, một cô SV người Thái Nguyên. Mây đang học năm thứ 3, thầy giáo kiêm người yêu chỉ hơn Mây 4 tuổi. “Với mình, ngoài tư cách là một giảng viên thì thầy giáo của mình cũng là một người đàn ông bình thường! Yêu ai cũng thế cả thôi! Đó là chuyện không có gì khó hiểu”, Mây chia sẻ. Mây cũng không ngại ngần giấu giếm là nếu yêu được thầy, Mây sẽ có chỗ “dựa dẫm”.Mất hơn 2 tháng, Mây mới làm cho thầy hiểu là Mây rất thích thầy. Tốn thêm một tháng nữa để Mây và thầy nói lời yêu nhau. “Cưa thầy giáo có cái “sướng” là thầy luôn hiểu ý nhanh, và bị cái danh “thầy giáo” nó “đè nặng” nên một khi đã công khai, thì thầy khó mà bỏ mình!”, Mây tỏ ra thích khi thầy chán yêu rồi và đòi chia tay "cô học trò bé nhỏ" thì sao? Một cựu SV Học viện báo chí Tuyên truyền chia sẻ “Yêu thầy được 3 tháng thì thầy đòi chia tay. Mình hơi choáng khi mới chia tay được một hai tháng, lại nghe đồn thầy có em SV khác, hệt như mình ngày xưa!”. Và cô cựu nữ sinh báo chí này cho rằng lỗi là do các nữ sinh quá ngây thơ, mơ được hỏi về mục đích của các thầy khi yêu liệu có hoàn toàn “trong sáng”, đơn thuần là tình yêu đôi lứa thông thường hay không, Lan Phương cho rằng thầy đến với mình không vì cái gì cả, vì là một SV, cũng không có gì để thầy trông đợi? Kim C. lại có cái nhìn thực tế hơn “Thầy giáo kiêm người yêu của mình tuy cứng tuổi rồi nhưng cũng không chỉ muốn yêu tinh thần! Mình không có tiền nhiều bằng thầy, thì mình còn thân xác!”. C. tiết lộ, ngoài giờ trên lớp, thầy rất “mạnh miệng”, bày tỏ tình cảm với C. rất nồng nàn, gọi C. là “nàng” và xưng “ta”, có đôi khi đề nghị xưng “Anh, em” cho thân mật...Bố mẹ mình biết thì thế nào cũng cấm! Yêu thầy, nữ sinh cũng phải đối mặt với nhiều lời đồn thổi, sự khó xử và nhiều ánh mắt săm soi. Được một thời gian ngắn thì cả lớp biết chuyện, rồi các thầy cô giáo dạy các môn khác cũng biết, Lan Phương ngại ngùng “Mọi người cứ bàn ra tán vào làm mình thấy rất khó xử. Trên lớp, mình vẫn tỏ ra hết sức bình thường. Mình biết là trong mắt bạn bè, có điều gì đó không thiện cảm”.Dù yêu thầy nhưng Phương thấy mình có lỗi “Mình luôn tự hỏi là yêu thầy giáo của mình có phải là mắc lỗi không? Là không lễ phép không?”. Khi được hỏi, nếu yêu nhau mà hoàn toàn “trong sáng” như vậy thì liệu có phải là tình yêu thật không, hay chỉ là tình cảm quý mến hơn mức bình thường một chút giữa thày và trò, Phương khẳng định “Không gặp thầy, mình rất nhớ thầy. Đi học mình cũng chỉ mong đến buổi giảng của thầy. Thầy đi công tác đâu cũng gọi điện, nhắn tin và mua quà cho mình, rất mong gặp mình. Liệu đó không phải là tình yêu?”.Cũng vì yêu thầy nên những cố gắng của Phương trong chuyện học hành không còn đươc ghi nhận đúng như thực tế. Á khoa đầu vào, 2 kì đầu tiên được học bổng. Từ ngày yêu thầy, có được điểm cao hoặc có cơ hội làm thêm nào đến với mình, Phương đều bị bạn bè cho rằng do Phương được nâng đỡ!Còn Kim C. bị đồn là được thầy “bao” từ chuyện ăn ở đến chuyện học hành. C. không nói gì, chỉ im lặng, vì C. biết những lời đồn đó đều từ những người bạn trong trường mà ra. Nếu có nói gì mọi người cũng chỉ nghĩ là biện hộ! Mây sợ nhất chuyện tình cảm này đến tai bố mẹ ở quê nếu bạn bè đi kể lể với nhau. “Từ trước đến nay, chuyện thầy trò yêu nhau dường như vẫn là chuyện lạ, người ta thường nhìn nó theo hướng tiêu cực, nên mình ngại nhất là bố mẹ biết chuyện. Nếu biết, thế nào cũng bị cấm”, Mây cho cái “khổ” khi cơm không lành, canh không ngọt cũng không phải là ít. Phương kể “Hôm nào mà giận dỗi nhau, y như rằng đến lớp, mọi người cũng biết, rồi lại bị săm soi. Cả buổi học không một chữ nào vào đầu”. Nhất là chuyện nghiêm trọng đến mức chia tay nhau, thì những giờ học của “người thương” sẽ thành ác mộng. Cô cựu SV Học viện báo chí kể “Khổ nhất là đã không muốn nhìn mặt nhau nhưng không thể không nhìn thấy nhau, mình cũng không thể đổi lớp, còn thầy cũng không thể đổi lịch dạy, môn dạy. Thế là thôi, chỉ mong sao cho ngày học chóng qua, kì học chóng hết để không bị đày đoạ!”. Cô nữ sinh này cũng cho biết, những khoá trước, có SV yêu thầy rồi không dám chia tay vì sợ bị thầy … trù thầy hay yêu ai cũng thế mà thôi... Phương kể “Trên lớp, rất ít khi thầy trò nhìn nhau. Nếu vì bài vở, thì cả 2 người cũng cố gắng bình thường để không làm phiền những người xung quanh”. Dù còn băn khoăn nhiều về tình cảm của mình, nhưng Phương yên tâm hơn khi nghĩ được rằng “Tình cảm là điều không phân biệt tuổi tác, trình độ. Mình đã chọn cách là để trái tim chỉ lối”. Phương cho biết, vì luôn cố gắng giữ gìn nên bạn bè dù có xì xào nhưng cũng không gây nên những cảnh chướng mắt, khó chịu…Nhưng làm được như Phương không phải là dễ. Nhất là những lúc giận nhau, không cẩn thận cả thày lẫn trò đều thành trò cười cho thiên hạ. Mây kể “Có hôm anh ấy thầy giáo đang dạy, vì tối hôm trước có cãi vã, mình ức chế quá nên cứ nhìn thấy mặt là tức! Vậy mà vẫn phải chịu đựng cả buổi học. Cả hai đã thoả thuận là dù thế nào, trước mặt mọi người vẫn phải kín đáo, tế nhị”.Từ phía người thầy, điều quan trọng nhất là làm sao không ảnh hưởng đến chuyện học tập của nữ sinh. Cựu SV Học viện Báo chí Tuyên truyền lí giải “Yêu thầy hay yêu ai cũng thế thôi, tư tưởng bị phân tâm nhiều. Thầy trò yêu nhau cũng là chuyện không có gì sai trái. Nhưng việc học là quan trọng nhất, nên các thầy cũng phải cố gắng sao cho nữ sinh không bị ảnh hưởng. Môi trường giáo dục cũng không chấp nhận kiểu tình cảm thầy trò thô lỗ, lố bịch nên muốn gìn giữ được sự trân trọng trong mắt học trò thì người thầy cũng phải cố gắng giữ chừng mực!”. Theo Cẩm Quyên Vietnamnet
Thể loại HUẤN VĂNNam chính Nguyễn Hoàng Sơn là người thuộc tuýp trong nóng ngoài lạnh. Đối với những người thân quen thì thực sự vui vẻ gần gũi, còn đối với người ngoài thì vô cùng lạnh lùng ít chính Phạm Thùy Linh là một cô gái tuy có chút bướng bỉnh nhưng rất dễ thường. Là người sống tình cảm, học lực trung bình, nhà cũng có điều kiện gia giáo...
Em Ko biết anh có thể thử làm người yêu em Ko?-Sao? Bao lâu Ko đồng ý lời tỏ tình sao tự nhiên lại đồng ý, có phải thấy tui tốt quá Ko?-Thiên cơ bất khả lộ-Ừm, từ nay em làm người yêu của anh, lúc nào Ko đi làm anh đều ở bên đây Ko phải cũng thế?-Ừ.. Anh đưa em về nhà nhé!-Ko cần, em có mai anh đón em đi Em về đây..Cô biết cô làm người ta khó xử, Ko nên từ chối người ta..nhưng làm sao cô có thể tình cảm được với người khác? Cô vẫn Ko làm được. Thật sự còn yêu anh quá nhiều..Người đó là ai? Là 1 đồng nghiệp của cô, giỏi thì rất giỏi, tính cách rất dễ chịu, hiền lành dễ mến, nhiều lúc người ta sẽ tưởng là nữ. Đã theo đuổi cô từ lâu, luôn bám dính lấy cô, nói yêu cô, có từ chối cũng Ko nản chí. Cô nghĩ người này có thể đem lại cảm giác cho cô, cho cô bớt nhớ anh, mang lại hạnh phúc cho cô..Mọi việc cứ như vậy, từ 1 lời đồng ý hết sức đơn giản. Hàng ngày cô được đưa đón, được chăm sóc rất chu đáo, thỉnh thoảng 2 người cùng đi ăn cùng đi uống hay xem phim, đi chơi. Dẫu làm cùng nhau nhiều việc vậy mà tình cảm giữa 2 người Ko tiến triển mấy, vẫn ở mức bạn suy nghĩ lại suy nghĩ. Suy nghĩ về cái j? Tất nhiên là về anh. Có phải cô giống thiếu nữ tương tư Ko? Nhưng mà, cô đã hết tuổi thiếu nữ rồi.."Reng..reng.."-A lô..-Linh hả cháu?-Ai đấy ạ?-Bác là bố thằng Sơn đây, bác chỉ báo với cháu là thằng Sơn nó sắp sửa về, lúc 14h30,sân bay D, chuyến Vâng.. Cháu cảm ơn có j.. Thôii bác cúp máy nhé!-Vâng.. Cháu chào cũng thắc mắc tại sao bố anh lại báo cô chuyện này? Cô cũng rất vui mừng khi nghe tin anh về nước nhưng 2 người vốn chẳng còn là gì của nhau. Gặp anh rồi cô sẽ nói"Em yêu anh" chắc? Dù còn tình cảm sâu đậm với anh nhưng... thế Ko được. Nói là cô nhớ anh? Chẳng cái nào hợp lí..Cô thật muốn gặp anh, sắp đến h rồi, cứ ra đấy rồi có gì tính sau. Lấy cớ bừa là được.. Đừng nói cô lụy tình nhá, cô vốn là lụy tìnhSân bay DCô đứng chờ, chờ mãi, thấy mọi người đi ra mà chả thấy người cô cần đâu nữa. Đứng đợi 15",30" rồi 45"... cô quyết định về nhà. Cô biết bố anh chẳng nói dối cô làm cái gì.. Vậy, anh đâu?Cô gọi taxi rồi lên xe, nói địa chỉ nhà mình.. Gần đến nhà, đột nhiên muốn đến căn nhà năm xưa anh và cô ở chung, lại bảo bác lái tãi, cô liền bị mắng cho 1 nơi. Căn nhà vẫn vậy, dù bụi có dày mấy lớp nhưng vẫn Ko thấy đổi. Đồ đạc của anh vẫn còn ở đây, có khi nào.. anh sẽ quay lại lấy đồ Ko? Nghĩ vậy cô liền ngồi ghế sofa đợi, đợi mãi, mãi đến lúc ngủ thiếp đi..."Cạch"Cô liền tỉnh dậy, hình như có tiếng mở mỉm cười, người đứng trước mặt cô... là anh. Chính là anh. Là người cô luôn mong ngóng.. luôn nhớ nhung.. Anh vẫn vậy, khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt sâu hun hút...-Anh...anh..Sơn...-Cô chạy ra ôm chần lấy anh, thiếu chút nữa ngã dập mặt. Anh để cho cô ôm, cô tựa đầu vào ngực anh, đã bao lâu rồi.. cô chưa được hơi ấm này bao phủ, đã bao lâu cô chưa được hít Hà mùi hương đặc trưng của anh...Được 1 lúc, anh gỡ tay cô ra khỏi em lại ở đây?-Em..em... tình cờ đi qua rồi ghé vào..-Em vẫn vậy nhỉ? Ko biết nói dối thì đừng có nói..-Anh cười, nụ cười này, ừ thì rất đẹp, nhưng có j khác biệt quá. Nhưng, anh vẫn rất hiểu cô, luôn đi guốc trong bụng cô, cô biết, mình nên nói thật cho anh..-Anh.. còn anh đến đây làm j?-Anh đến lấy chút đồ rồi đi, Ko ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh này..-Anh.. anh.. lí do.. vì sao năm đó anh lại bỏ đi.??-Anh thấy chúng ta Ko hợp để làm người yêu, làm anh em Ko phải tốt hơn sao?-Lại mỉm cười, nụ cười này thật đáng ghét!-Bây giờ... có thể quay lại Ko? Em rất nhớ anh, vẫn luôn mong gặp lại anh..-Xin lỗi em, anh sắp sửa cưới rồi. Em đến chúc phúc cho anh 2 năm, cách nói chuyện của anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng.. cô Ko thích điều này. Coi cảm thấy anh thật xa lạ, đây Ko phải là con người cô từng biết. Cả những điều anh nói nữa.. tất cả đều là diễn..-Anh nói dối.. Anh còn giận em chuyện năm đó phải Ko? Nếu anh còn giận thì đánh em đi, đừng bỏ em.. hic.. anh Sơn..-Cô bám lấy người anh, nước mắt chảy thành dòng sông. Trái tim như vỡ vụn..-Xin lỗi, anh phải đi. Anh vào lấy đồ, có dịp chúng ta sẽ nói chuyện sau..-Anh gỡ tay cô ra, đi vào trong. Cô đứng đó, lặng im, trái tim cô đã bị anh đập nát.. chẳng còn gì nữa...-Xin lỗi em, Linh..
Là kỉ niệm anh nhớ mãi….-Cút đi. Từ bé tôi đã Ko có bố Anh gào lên rồi đóng cửa lại. Nước mắt trào ra, anh chỉ mới học lớp 6, đúng ra anh phải có tuổi thơ tuyệt vời bên bố mẹ như bao người khác thì anh từ bé đã Ko thấy bố mẹ đâu, 365 ngày họ ở với anh đc mấy tiếng?-Sơn à..-Mẹ anh đứng bên ngoài nước mắt đã chảy dài, bà biết bà chẳng xứng làm mẹ. Con bà phải chịu quá nhiều tổn thương… Bà biết, bà chưa nấu cho con mình bữa cơm nào, chưa dẫn con đi mua sắm lần nào… Vì công việc, bà đành phải bỏ qua đứa con yêu, bà muốn con mình sống đầy đủ nhất có thể. Nhưng bà ko biết con bà chả cần tiền bạc cũng như vật chất đó..-Để em em hết, anh chị Ko có nhiều thời gian, hoàn cảnh thì em biết rồi đấy. Vậy nhé, chị phải bay sang Mỹ có vẫn đứng dựa vào cửa, anh biết mà.. họ đâu quan tâm đến anh, anh Ko bằng 1 góc của công việc kia mà..“Cạch..cạch”..Cửa phòng bật mở, anh đang dựa vào cửa mà giật mình, nhìn người đối diện. Ko phải bố mẹ anh, có chút thất vọng, người đàn ông đối diện gây cho anh thiện cảm bởi vẻ bề ngoài, áo sơ mi, quần jeans, cộng với ánh mắt siêu ấm áp và hiền từ..-Thầy là Minh, từ nay sẽ là người dạy kèm cho em và là người giám hộ luôn. Thầy sẽ ở phòng bên cạnh em, bố mẹ em nhờ tôi đàn ông nọ khẽ mỉm cười..-…-Anh im lặng, người này có vẻ trẻ, gia sư của anh đều bị đuổi đi vì tính bướng bỉnh hết rồi. Người này trụ được bao lâu?-Từ nay thầy nói phải trả lời. Có nhớ Ko?-Thầy nghiêm giọng.. khẽ gật đầu, coi như là chấp vâng đâu? Thầy lớn hơn em nhiều tuổi, còn là thầy giáo, phải giữ cần dạy bảo anh, nói cho anh hiểu, từ trước tới nay anh chưa từng thấy có người như vậy với cũng Ko hiểu người này có ma lực hay sức hút đặc biệt gì trong lời nói, anh cứ làm theo răm rắp..-Ngoan. Em đâu có khó bảo đâu, ngồi xuống đây..-Thầy kéo anh ngồi xuống giường, để anh ngồi trong lòng thầy. Thầy cao, anh lúc đó chỉ cao 1m55.. lọt thỏm trong lòng thầy. Quan trọng là.. anh chưa từng thân mật với ai như vậy.. Xấu hổ, liền vùng mình thoát ra khỏi lòng thầy nhưng.. đâu có có nháo. Ngồi im, nghe thầy nói vậy anh liền ngồi im re, thấy vậy, thầy liền bật cười..-Mới có thế đã sợ sao? Em đúng là dễ dạy bảo..-Mắt thầy tràn nhập ý đã 12 tuổi, đừng coi tôi là trẻ con, ai thèm sợ tỏ ra vẻ lạnh lùng, quay ngắt mặt sang bên được xưng “tôi” với thầy, phải xưng “em”.-Nghe học trò nói vậy, liền mở miệng giáo thích vậy.“Bốp”- thầy đánh vào tay anh 1 cái, 1 mảng hồng hồng hiện Ko tự chủ được mà tên lên 1 tiếng..-Hỗn với thầy ha. Lần này là lần thứ 2 rồi, phải phạt. Lần sau là gấp rồi, nhìn vào mắt thầy xoay người anh để anh đứng dậy, đối diện với thầy biết em Ko nhận được nhiều sự quan tâm và dạy dỗ từ bố mẹ. Từ nay, thầy sẽ dạy em tất cả từ những điều nhỏ nhất, tạm thời thầy thế bố mẹ em. Dù em Ko coi thầy là thầy nhưng thế nào em cũng phải nghe lời nghiêm túc chưa thể thích ứng được với việc có thầy bên cạnh thì cứ từ từ thích thật sự Ko biết mình phải làm gì và nói gì bây giờ.. Tất cả những gì thầy nói đều rất thuyết lời!-Thầy vỗ nhẹ anh, gằn gì?-Dạ…-Được rồi, thầy chỉ có 1 điều muốn nói với em, cứ làm sai là chịu phạt. -Hả? -Em nghĩ thầy Ko có quyền phạt em chứ gì? Thầy là thầy của em, hiện giờ sẽ thay bố mẹ dạy dỗ và chăm sóc em. Thầy sẽ Ko để học trò hay đứa con của mình hư hỏng. Em Ko nhận được sự giáo dục đúng đắn nhưng, từ giờ em sẽ nhận được. Nếu em dám mở lòng mình ra với thầy, dám chịu phạt khi làm sai thì tối nay nói với thầy; thầy cho thời gian suy nghĩ. Nếu Ko thì thầy vẫn dạy em bình thường, chăm sóc em bình thường. Quan trọng là em có dám mở lòng mình ra và chấp nhận tình cảm của thầy Ko thôii..-…-Thầy về phòng, có gì gọi cười, nụ cười của thầy ấm áp đến lạ. Anh ngồi đó ngẩn ngơ, suy nghĩ về những lời nói của thầy..Lấy hết dũng khí của mình, anh mò sang phòng thầy gõ cửa.“Cạch”-Sao? Có câu trả lời chưa??-Thầy dẫn anh vào phòng, để anh ngồi lên chiếc giường, nhẹ nhàng ngồi cạnh rồi. Em… sẽ chọn phương án số cốc đầu anh 1 ngữ đâu? Thầy Ko phải bạn của em đâu nha~-Với cả phương án số 1 là phương án nào??-Thầy tỏ vẻ ngáo ngơ-Là phương án…. số 1 đó. -Em bướng vậy nè, thầy bảo em dùng kính ngữ, có nghe Ko? “Ạ” của em đâu hết rồi??-Anh cố làm lơ, thói quen của anh như vậy rồi , sửa đâu có xem, phương án số 1 là gì?-Thầy nhướn án số 1 là… ưm.. khi sai sẽ.. chịu phạt.., sẽ mở lòng.. với thầy..-Được rồi. Nếu em đã quyết vậy thì cấm có hối hận, thầy nghiêm khắc lắm à…-Thầy đã nói rồi, sai thì phải phạt. Ngày hôm nay thôii, em đã sai nhiều lắm rồi. Phải phạt!-Anh thầm than thầy ác, mới ngày đầu mà phạt phiếc gì..-Nghĩ xem, hôm nay em có tội gì khiến thầy phải phạt..-Thầy đứng dậy rồi đi ra ngoài, 1 lúc sau, thầy quay lại với.. cái chổi lông gà đằng sau xong chưa??-Thầy mỉm cười, nụ cười này.. Ko ấm áp gì hết, anh thấy lạnh đâu đâu…-Dạ chưa..-Đột nhiên ngoan tội Ko thành thật nhận nói cho em được Ko?-Anh liều mạng nói cho em biết tội là hình phạt nặng thêm này.. -Vậy… cũng được ỉu xìu, thà vậy còn hơn, thầy cứ hỏi hỏi vậy là tra tấn tinh thần anh chết láo với mẹ, trọng tội. Ko nghe lời thầy, Ko thành thật nhận lỗi. Tội nặng Ko thể tha…-…-Phạt thế nào đây??-Em..Ko rồi, thầy có rất nhiều hình phạt, nhưng đối với đứa bướng bỉnh như em thì phải dùng biện pháp mạnh. Nhìn cây chổi lông gà là em hiểu đúng Ko?-Giơ giơ cây chổi lông gà.. đúng là biết cách dọa người a~-Vâng..-Anh sợ tái mặt, đầu chảy đầu mồ hôi, từ bé đến giờ anh chưa bị đánh lần nào với mẹ, thầy phạt 20 roi, 2 tội kia phạt 10 roi. Em có phục Ko?-Anh gật gật đầu, cúi thấp sấp liền nằm sấp, tay bám chặt ga giường. -Cởi thích tự cởi hay thầy cởi?-Anh lại chậm Chạp cởi quần ngoài rồi, giữ lại cho em quần kia. Luật, Ko được xoa, Ko được né, Ko được rời vị trí, phải thả lỏng người. Vi phạm đánh thêm 5 roi/1 lần.“Chat”-Aa..-Ko tự chủ kêu 1 tiếng, anh liền xấu hổ bịt mồm lại.“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”-Cứ 4s lại 1 rồi đáp xuống mông anh, lần đầu bị phạt của anh, thầy xuống tay Ko thương tiếc. Đau chết anh rồi..“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”-Aaa… đau quá. Thầy nhẹ xíu được Ko?-Ko. Đánh vậy là nhẹ rồi..-Đúng thật là thầy chỉ dùng 6 phần lực..“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”-Đau quá…-Mắt anh phiếm hồng, nhìn rất đánh thương, tay giơ ra suýt chạm mông thì nhớ lời thầy, rụt tay đau, nhớ kĩ. Lần sau mà còn hỗn với bố mẹ thầy sẽ phạt em gấp ba…Bố mẹ là người cho em sự sống, cho em mọi thứ vật chất, dù họ Ko thể hiện tình thương nhưng bố mẹ nào Ko yêu con cái chứ? Có chết thì người đầu tiên em phải kính trọng là bố mẹ mình. Đến trường học văn có quá nhiều bài về bố mẹ, Ko cần thầy phải nói đâu, nhỉ?“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”-Xong rồi, ngồi dậy để cây chổi lông gà lên bàn. Anh lật đật kéo quần rồi ngồi dậy, mông đau làm anh giật đau lắm Ko?-Thầy ân cần hỏi -Đau..-Anh gật gật đầu. Thầy lại với lấy cây chổi lông gà cầm tay anh lên đánh mạnh xuống 5 đau quá. Thầy.. đừng đánh anh sau 5 cây thì đã in 5 con lươn đỏ đã nói bao nhiêu lần là nói với người lớn phải lễ phép rồi?-Thầy mắng, vẫn kéo tay anh đến xoa xoa cho ngoãn sẽ Ko bị phạt nữa, hư là xoa xoa đầu lễ phép a~ chính là sợ bị phạt nữa. Chợt thầy đúng dậy, anh đang tận hưởng cảm giác có thầy ở bên mà..-Ơ..-Anh ú ớ-Thầy đi lấy sữa cho em. Uống mới cao được, lùn quá trời..-Thầy cười rồi đi ra ngoài, anh ở bên trong bĩu môi, Ko mấy cho anh là thầy đã thấy hành động dễ thương đó.. nghe có mùi đam ở đây..-Trẻ nhỏ dễ dạy, dỗ ngọt 1 chút là ngoan rồi…-Thầy vui vẻ lẩm bẩm, chỉ cần 1 chút tình cảm mà anh đã vậy rồi a~ Thầy thầm trách bố mẹ anh, để anh thiếu thốn tình cảm đến mức đó, từ nay thầy sẽ bù đắp cho nay ngủ ở đây với thầy, ngoan mai dẫn đi chơi-Thầy đi vào với cốc sữa trên tay, miệng dụ dỗ thầy nói đó…-Anh liếc tối ngủ đây với thầy.. Mai chủ nhật đi chơi về rồi học bài. Bảng điểm của em tệ quá đó.. Học cho nghiêm túc, Ko thì ăn anh xong liền đưa anh cốc sữa, ngồi xuống giường xoa xoa đầu anh làm tóc rối thầy trò cứ thế đi ngủ, anh tranh thủ rúc vào lòng thầy, tưởng thầy đã ngủ. Thật ra thầy mắt sáng quắc nhìn hành động lợi dụng của anh, vòng tay ra xoa xoa đầu anh, thầy thích tóc anh, mềm mềm, anh ở đó giật bắn mình. Bị thầy phát hiện rồi a~ Thật xấu hổ..Anh quý thầy từ lần đó, anh thích sự ấm áp của thầy, thích sự nghiêm khắc của thầy, thích luôn mấy câu nói đùa của thầy… Thầy sẽ mãi là người anh luôn tôn trọng và nghe lời dạy là kỉ niệm anh nhớ mãi.. Lần đầu có người dạy dỗ anh, trách phạt anh, lần đầu có người Ko cho anh hỗn láo với bố mẹ, người đầu tiên cười nói với anh, người đầu tiên ôm anh ngủ, vân vân và mây mây… Thầy-là người đầu tiên dành tình cảm đặc biệt cho anh và anh cũng vậy. Anh dễ dàng bị thầy thuần hoá a~ Nhu nhược, quá nhu nhược..Anh Thử sống với thầy xem cưng có bị thuần hoá Ko?*Bẻ tay*. Au em Ko dám ạ…* chạy mất dép*
yêu thầy có được không