cu lanh lung di roi anh se mat em

Nhất Nam chưa nói dứt câu thì Tử Tuyết nhảy chắn họng. - Thôi đi ạ, nãy giờ nói không để ý gì hai em này hết - Tử Tuyết nhìn hai tên kia rồi chỉ tay vào Thiên Anh và Đường Vy. Từ lúc ngồi cùng bàn ba người, Thiên Anh và Đường Vy cứ im lặng nghe họ đấu đá nhau Bất giác trong lòng Yun rộn lên 1 lo lắng có khi nào anh ấy đã hết yêu mình, hai năm trôi qua rồi cơ mà… mình thật ngu ngốc khi rời xa anh ấy mà - Khánh Anh. Con. Lần này Thiên Anh về nước là để đính hôn với con. Cha đã chọn được ngày đẹp rồi. Đang có 59.018 bài hát (77% có nhạc nghe, 13% có thể hát karaoke, 2% có nốt nhạc). Đang có 10.317 album (17% riêng tư, 83% chia sẽ) và 161.588 thành viên. Đang có 1110 người truy cập trực tuyến. Mỗi lần tìm mất trung bình 0,724 giây. Đánh bại Hồng Lĩnh Hà Tĩnh để có chiến thắng thứ 7 trong 9 trận gần nhất, nhưng HLV Nguyễn Đức Thắng vẫn từ chối nhắc đến việc CLB Bình Định tranh vô địch V-League 2022. Thắng Hồng Lĩnh Hà Tĩnh 2-1, HLV Đức Thắng bày tỏ: "Trong bóng đá, tạo ra nhiều cơ hội không Vậy trong tình yêu sự lạnh lùng ấy rồi sẽ ra sao? Truyện Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em thuộc thể loại truyện teen kể về những mối tình yêu đương ngây ngô. Với ngôn mà tác giả Kevin Rz viết phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay vì vậy bộ truyện này rất Ou Rencontre T On Son Conjoint. Người lạnh lùng thường là người nghĩ nhiều nhưng nói rất ít. Họ có thể là người rất nhạy cảm nhưng hầu như cảm xúc đều giấu sau vẻ mặt vô hồn, vì vậy suy nghĩ và lối sống của họ có thể bị ảnh hưởng mạnh từ những điều trong cuộc trong tình yêu sự lạnh lùng ấy rồi sẽ ra sao? Truyện Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em thuộc thể loại truyện teen kể về những mối tình yêu đương ngây ngô. Với ngôn mà tác giả Kevin Rz viết phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay vì vậy bộ truyện này rất gặt được nhiều thành thiệu sơ lược về các nhân vật chínhNhân vật nữ chính Vĩnh Thiên Anh còn có tên gọi khác là Lệ Băng tên này chỉ có anh trai nó gọi thôi à..lý do...tác giả sẽ bật mí trong khi đọc truyện , 17 tuổi, cao 1m65, sở hữu một gương mặt cực kì dễ thương ấm áp tựa thiên thần. Tính cách Đáng yêu. Luôn quan tâm giúp đỡ người khác. Rất yêu thương anh trai của mình...Nhân vật nam chính Hạo Khánh Anh còn có biệt danh là Kevin hiện đang 18 tuổi, cao 1m85, sở hữu một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Bất kì girl nào nhìn cũng say nắng. Nếu không muốn trúng " tiếng sét ái tình " thì đừng nên nhìn hắn ta quá 10s. Tính cánh Lạnh như chưa bao giờ được nóng. Ghét phản bội và rất tàn nhẫn với kẻ phản bội và ghét cả nói dối...Và còn nhiều vai khác để phụ họa cho cặp đôi này, cùng nhau theo dõi truyện để trải qua các tình tiết yêu đương, hạnh phúc, đau khổ, niềm vui nỗi buồn của các teen! Xem thêm - Hữu Tuệ. Mẹ đâu. Anh về rồi đây - Vương Khang chạy vào phòng khách và hỏi luôn khi nhìn thấy Hữu Tuệ mà không thấy mẹ đâu- Mẹ ở trên phòng sắp xuống rồi. - Hữu Tuệ ngồi dưới ghế sofa xem tivi. Bắt chéo chân lên tận bàn một cách vô Ừ - Vương Khang ngồi xuống ghế đối diện Hữu Tuệ- À anh này. Anh còn nhớ con Thiên Anh người yêu cũ của anh không? Em chuyển trường học đúng lớp nó luôn. Nhìn dạo này nó xinh ra anh ạ nhưng nhìn cái mặt nó thôi là em thấy mất bình tĩnh rồi. May anh trai em đá nó không em chán chết - Hữu Tuệ bắt chuyện với anh trai- Thế à? Anh vừa đi gặp Thiên Bảo ở quán bar về. Vương Khang vừa nhắc đến từ Thiên Bảo là Hữu Tuệ nhảy cẫng lên- Á...lâu không gặp anh Bảo rồi. Anh ấy thế nào rồi hả anh? - Hữu Tuệ vui vẻ Hữu Tuệ yêu Thiên Bảo từ lâu rồi nhưng Thiên Bảo không đón nhận tình cảm của nhỏ mặc cho nhỏ van nài và theo đuổi. Hữu Tuệ vẫn chưa biết Thiên Bảo bị phá huỷ khuôn mặt- Ừ. Anh ta vẫn khoẻ. Nhưng em biết chuyện Thiên Bảo tên thật là Thiên Kì...anh trai ruột của Thiên Anh chưa??- Sao cơ...anh của con Thiên Anh sao?? Sao lại thế ? Không được. Em ghét con đó nhưng em lại yêu anh Thiên Bảo...tính sao giờ anh...- Hữu Tuệ ngạc nhiên và nói với giọng cuống quýt như sợ người khác cướp mất lời- Chịu thôi...nhưng em không được mềm lòng trước anh ta. Nếu không.... - Vương Khang Vương Khang chưa nói dứt câu thì có tiếng đàn bà gọi thế là Vương Khang bỏ luôn cả câu nói không muốn nói tiếp mà trả lời tiếng gọi ấy- Mẹ - Hữu Tuệ và Vương Khang cùng đồng thanhNgười mà Vương Khang và Hữu Tuệ gọi là mẹ có gương mặt trẻ trung không ai nghĩ bà ta đã ngoài 50 tuổiThái Vương Liên - Mẹ của Vương Khang và Hữu Tuệ. - Sao lần này mẹ lại về Việt Nam vậy. Mấy cái bang bên Italy tình hình sao rồi mẹ - Vương Khang vừa rót nước cho bà Liên vừa nói- Hôm nay là 10 năm kể từ khi cha hai đứa mất. Nên mẹ về đây để cùng hai anh em đi thăm mộ cha con - Bà Liên nói với giọng hơi buồn. Ánh mắt lãnh đạm mà hằn cả nỗi đau lẫn nỗi căm phẫn lên đó- Đấy. Con quên. Đầu óc dạo này hỏng hết rồi. Sau lần này con quyết phải trả thù được cho cha và sẽ thay chỗ thằng đó làm người đứng đầu mọi tổ chức trong thế giới ngầm. - Vương Khang nói bằng giọng nghiêm nghị và quả quyết- Đợi con lên thay đồ rồi mình đi luôn - Hữu Tuệ đứng dậy rồi lên phòngVương Khang cũng lên phòng mình để lại bà Liên ngồi một mình ở phòng kháchNgười đàn ông là chồng bà và là cha hai đứa con của bà lại bị chết dưới tay của cha con nhà Khánh Anh nên bà hận cả dòng họ nhà Khánh Anh. Còn Vương Khang con trai bà vừa có mục đích trả thù cho cha vừa muốn cướp ghế ngồi của Khánh Anh trong thế giới ngầm. Phần 64 Ngày hôm nay khác với bao ngày còn lại, hôm nay là ngày đăc biệt. Là 1 bất ngờ lớn trong cuộc đời của 4 con người. Sân trường Light đã đông kín người nhất là phía sân khấu. Sau cánh gà… – Chuẩn bị xong hết chưa? – Tuyết bước vào với khuôn mặt tươi cười – Chưa, đi ra – Hoàng hét lên khi Tuyết vào đúng lúc mấy người đang thay đồ – Hứ, làm gì mà căng, đã nhìn thấy gì đâu – Tuyết bĩu môi rồi rút ra ngoài theo yêu cầu – Tao thấy kì kì sao ấy, lần đầu tiên nhảy trước đám đông như này……- Nam vừa thay đồ vừa nói – Thằng Khánh không than thì thôi mày còn than cái nỗi gì – Minh – Ư – Nam bĩu môi – Chúng mày ơi, có mấy anh trường Moon cũng đẹp trai lắm đấy, thua mấy 4 anh kia trường mình chút xíu thôi à – 1 girl cười tít mắt nói. – Công nhận đẹp trai thật – Chúng mày thấy trai đẹp là mắt sáng lên – Mày khác gì… – Tối rồi mà mắt chúng mày tinh thế? Tao chưa nhìn thấy…. Bla…bla……. ……………. – Thiên Anh, tối rồi con định đi đâu? – Ông Trí bước từ trong phòng ra nói với giọng nghiêm nghị làm Thiên Anh hơi sợ – Hôm nay trường con với trường bạn có thi nhảy với nhau, con đến xem cùng Vy – Có liên quan đến con không? ở nhà đi, đến đó lại gặp thằng Kevin à? Cho thời hạn 5 ngày để lấy chiếc vòng đó vẫn chưa lấy được thì đừng ra khỏi nhà làm gì? – ông Trí vô tình tức giận quát làm Thiên Anh chạnh lòng. Đây có còn là người bố mà cô hằng mong nhớ, hằng mong được sống chung nữa không? Bố ngày xưa dịu hiền của cô đâu rồi???? – Con đã bảo rồi mà, con sẽ không lấy, con chấp nhận không quen anh Khánh nữa rồi mà – Thiên Anh nói như sắp khóc, giọng cô run run nhưng vẫn cố kìm chế. 5 ngày trôi qua cô luôn tỏ ra tránh né anh cô đã rất đau khổ rồi, cô chưa muốn cho anh biết lí do vì sao. 5 ngày đó, cô sống như 1 cái xác không hồn hoặc như 1 con rô bốt không cảm xúc.. – Thế thì ở nhà đi, không đi đâu hết, không thì đừng trách – Sao bố lại thế? Từ trước đến giờ bố có bao giờ to tiếng với con đâu? Vì gì? Vì chiếc vòng đó hả? Vì trả thù cho anh hai mà bố làm vậy với con hay vì gì? Bố nói đi – Thiên Anh bật khóc – Câm mồm và đi vào trong, từ giờ đến tối đừng có mà ra ngoài không thì tao cho mày chết luôn đấy – Ông Trí quát – Sao bố tệ thế? – Thiên Anh khóc nấc lên, ông thay đổi cách xưng hô làm cô bất ngờ đến đau lòng *Bốp * Một cái tát vào má bên phải của Thiên Anh khiến cô đau rát, ông Trí hơi chạnh lòng và không ngờ có ngày mình lại tát con gái mình như vậy? Vì gì mà ông lại thay đổi như thế này – Thiên Anh – Thiên Kỳ từ bên ngoài đi vào chưa kịp thấy cái tát đó, chỉ thấy mặt Thiên Anh đỏ ửng và cô nàng đang khóc – Bố làm gì em con – Thiên Kỳ bức xúc khi thấy đứa em gái của mình khóc to vậy – Nếu vì việc trả thù của con mà làm tổn thương nó thì con không cần nữa, con sẽ tự nghĩ cách, không cần bố can thiệp đâu – Thiên Kỳ nói tiếp Thiên Anh mặc kệ hai người nói chuyện mà chạy đi, cô muốn đến trường xem anh biểu diễn, đây là lần đầu tiên trong đời anh biểu diễn mà, Cô sẽ đứng lặng lẽ quan sát anh từ xa chứ không dám tới gần, cô sợ cô không làm được theo lời bố, cô sợ đến gần anh cô sẽ không quên anh được nhưng liệu khi đến đó, cô có làm được như những j cô đang suy nghĩ hay không? Hay khi gặp anh, cô sẽ không chịu được mà lăng xăng chạy đến bên anh như 1 đứa con nít chờ mẹ đi chợ về? Thiên Anh vừa đi vừa khóc, vì trường cũng gần lên có lẽ cô muốn đi bộ nhất vào lúc này, có gì đó vẫn đang nhói lên trong lòng “ bố tát mình ư?” … – Vy, em đến rồi sao? Thiên Anh không đi chung à? Sao nhìn em mệt mỏi thế này, vẫn chưa khỏi hẳn à ??? – Tuyết hỏi Vy – Em hơi mệt thôi, nhảy xuống hồ giữa mùa này sao khỏi nhanh được. Còn Thiên Anh nhắn tin bảo em đi trước, chắc nó cũng sắp đến rồi – Vy cười – Chuẩn bị xong hết chưa chị – Vy hỏi – Xong rồi đấy, thằng Minh mong em mãi cứ bảo chị đi đón em này may em đến rồi – Tuyết cười chêu Vy – Nhắc đến tên đó em lại khó chịu rồi, thôi sắp biểu diễn chưa? Đến đó đi – Vy chỉ tay về phía sân khấu rồi cùng Tuyết đến đó – Tao đến nơi rồi đây, đợi tẹo, đang vào – 1 chàng trai hấp tấp vừa nghe điện thoại vừa chạy vào sân trường… *A* – Cô / Anh đi đứng kiểu gì thế hả? – Thiên Anh và cậu con trai đó cùng đồng thanh – Hừ…tôi đang bận, chắc tôi sai – Chàng trai đó vội nói rồi chạy đi thật nhanh. Thiên Anh cũng chẳng buồn nhìn theo và bước tiếp Tối nay không chỉ có học sinh trường Light đông như kiến mà cả học sinh trường Moon đều kéo đến đông kín trường đặc biệt là lối đi lên sân khấu đến nỗi mấy bác bảo vệ phải giải tán bằng đe doạ. Sân khấu được trường Light thiết kế rất đẹp và hoành tráng, đủ mọi tiện nghi lên đến tiền tỉ – Hôm nay chắc hẳn các em ở đây đều biết hằng năm hai trường Light và Moon có tổ chức cuộc thi văn nghệ dành cho học sinh nam. Năm nay trường Light sẽ có rất nhiều bất ngờ dành cho các em học sinh ở đây cũng như trường Moon cũng vậy? Đề nghị các em cách xa sân khấu 3m theo yêu cầu của học sinh Khánh Anh. Cuộc thi sắp bắt đầu…. – tiếng Mc vừa dứt là tiếng nhạc DJ nổi lên. Cả sân trường như toán loạn và chờ mong. Có lẽ bất kì học sinh nào đang học ở trường Light đều không muốn bỏ qua 1 cuộc thì lý thú như năm nay. không biết năm nay là năm đặc biệt gì mà 4 hoàng tử trường Light lại đăng kí tham gia làm cản đường hàng trăm nam sinh trường này đăng kí 4 người này tham gia thì không cần thi vòng loại lũ nam sinh kia đã bị choại rồi, công bằng quá đấy _ Những băng rô, hình ảnh, dòng tên của thí sinh làm bằng đèn leg được “Fan hâm mộ” giơ lên như đanh xem 1 liveshow thực tế của thần tượng mình. Trường Light vẫn chiếm ưu thế hơn vì hầu hết fan trường Light lần này tăng theo cấp số nhân những cuộc thi năm ngoái. không biết lũ nữ sinh chụp trộm được hình của đội Khánh Anh bao giờ mà đã dán đầy tường, trước cổng trường và còn giơ lên như lá cờ nữa, chưa thi mà đã thái quá thế này rồi lúc 4 tên này thi chắc nổ trường mất. – Cách xa 3m ư? Lắm chuyện – Tuyết nhăn mặt khi bị bảo vệ đẩy lùi về phía sau sân khấu 3m Đầu tiên là phần mở đầu do 2 hotgirl số 1 của 2 trường lên diễn thời trang và bày tỏ ý kiến của mình về cuộc thi lần này? không ai khác hotgirl trường Light là Hữu Tuệ và có rất nhiều thắc mắc của học sinh trường khác khi sao hotgirl đó không phải là Tử Tuyết. Những ánh mắt gần xa bỗng nhiên hướng về phía Tuyết dồn dập nhưng cô nàng vẫn dửng dưng lạnh lùng như không có chuyện j? Những ánh mắt đó…chỉ là không khí. So về độ đẹp thì Hữu Tuệ không bằng 1 góc của Tuyết nhưng so về độ chảnh choẹ của 1 hotgirl thì Tuyết không bằng 1 góc của nhỏ !! Tối nay quả thật đẹp trời, ánh trăng vàng trài dài xuống sân khấu đang bao phủ 1 màu tối vì không bật đèn, những chiếc đèn nhả khói liên tục hoạt động như 1 chốn thiên cung, đẹp đến mê mẩn và sẽ còn đẹp hơn nữa khi những chàng trai đó xuất hiện Tiếng nhạc nhẹ du dương đưa tất cả chìm vào trong đó, đâu đây, 1 giọng hát trầm lắng vang lên, khung cảnh lặng im như tờ, không còn nghe thấy tiếng hò hét ở bên dưới nữa, lặng yên đến bất ngờ và cứ thế, tiếng hát đõ vang lên mãi cho đến đoạn điệp khúc, đèn sân khấu mới rực sáng muôn màu, chủ nhân của giọng hát đó bước ra với bộ quần áo trắng tinh khôi. Tất cả học sinh bên dưới như điên cuồng mà hét lên, tung hô tên người đó…. Đó là 1 bài hát tên I’m sorry, lời bài hát là lời muốn nói của chàng trai đến 1 cô gái mà cậu đã làm tổn thương Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy 1 giọng hát hay như thế? Nó buồn? Cảm xúc đúng với lời bài hát? Tôi thật ngưỡng mộ? Đó là dòng suy nghĩ của Thiên Anh? Cô không ngờ bấy lâu nay mình quen với 1 “ ca sĩ bí ẩn” “ Đồ điên này cũng biết hát ư? Lạ thật? Chán ngắt. không có cảm xúc j cả?” Phải công nhận là giọng hát ấy rất hay và có cảm xúc nhưng Vy muốn bác bỏ điều đó? Cái tên này ngoài hét và gào ra cũng biết hát thì Vy hơi ngạc nhiên đã thế giọng hát lại còn rất hay nữa chứ? – Tôi yêu 1 người theo trái tim tôi mách bảo, 1 tình yêu đúng nghĩa và không bao giờ tôi muốn phá vỡ nó. Tôi yêu người ấy hơn cả bản thân mình nhưng tôi đã làm tổn thương người ấy vì tôi quá bất cẩn, – nghe đến đây, Vy rưng rưng nước mắt, Tuyết lặng lẽ nhìn Minh trình bày nỗi lòng của mình và liếc trộm thái độ của Vy…càng về sau Minh càng nói khiến bao con tim như vỡ vụn “ Anh ấy có bạn gái rồi à???” “Nhỏ nào mà may mắn dữ”- người đó rất đáng yêu và cũng rất “ đáng ghét” đặc biệt là rất lắm mồm – Vy đang động lòng vì những lời bày tỏ chân thành sâu sắc và thuyết phục của Minh thì anh chàng làm cho cô nàng cụt hứng vì từ “ rất lắm mồm”. Thế nhưng Minh vẫn cứ nói, vừa nói vừa nhìn về hướng Vy 1 cách say đắm và có j đó hối lỗi. Kể xấu người ta trước mắt thiên hạ vậy còn tỏ vẻ hối lỗi là sao? Sau lần này chắc Vy banh xác Minh ra mất – người ấy có cá tính mạnh mẽ, vì mạnh mẽ cho lên hay bạo lực với tôi suốt, chuyên gia quậy phá và ghen tuông, chắc yêu tôi quá???? thôi ngay lại đi, càng nói càng “ngu” là sao vậy???? ……. – Nguyễn Đường Vy, em tha lỗi cho anh đi, anh không chờ đến cuối tháng được đâu – Minh kết thúc bằng cái cười “ kinh dị” mà đáng yêu làm Vy méo xệch mặt còn fan nữ ở dưới vẫn hò hét kinh khủng. Đây chính là lý do Minh muốn tham gia cuộc thi này, anh nghĩ ở chốn đông người như vậy chắc Vy không dám từ chối đâu nhưng anh đâu biết cô nàng đang đỏ mặt vì ngượng kia kìa…… “ trời ơi, về nhà anh chết với em, cái gì mà lắm mồm, bạo lực, quậy phá, ghen tuông….. đồ điên, anh được lắm” – Vy bực bội nghĩ thầm. Chắc cô muốn bỏ đi quá, tên biến thái kiaaaaaaaaaaaaa – Cảm ơn Lý Hải Minh bên trường Light đã làm nóng sân khấu với bài hát quá tuyệt vời, sau đây không để các em chờ lâu. Cuộc thi bắt đầu với màn trình diễn của đội bên trường Moon trước – Mc nói, ánh đèn trên sân khấu liên tục đổi màu, những làn khói toả ra làm nền sân khấu mờ ảo…từ bên trong bước ra là 3 chàng trai……… – Let’s goooo – chàng trai đầu tiên mở màn bằng giọng hét đầy nội lực khiến cả sân trường như vỡ oà, cũng bởi vì chàng trai đó có gương mặt đẹp không tì vết Hai chàng trai còn lại lộn vài vòng trong không trung rồi bắt đầu bắt nhạc và nhảy theo điệu, những bước nhảy điêu luyện làm fan bên dưới không khỏi hò hét, trầm trồ khen ngợi…… Sân khấu lại trở về tối om…. 1 chàng trai từ dưới sân khấu được nâng lên đến gần đỉnh sân khấu, chàng trai đó thật sự quá thu hút nữ sinh…trong những ánh đèn màu sắc của sân khấu và ánh trăng bàng bạc, chàng trai như xuất thân của 1 thiên thần vậy, đẹp đến ngây ngất lòng người…. và vì thế, sân khấu như bùng nổ, những ngọn lửa trên sân của được bùng lên theo tiếng nhạc, fan bên dưới hò hét đến rớt cả họng ra bên ngoài t. g hơi điêu ^^ “ Là chàng trai đó !” – Thiên Anh bất giác thốt lên. Chàng trai vừa vô ý làm ngã cô lại là chàng trai mang vẻ đẹp ấy ư? Ấy thế mà vừa rồi cô không kịp nhìn, chỉ nhìn thoáng qua, may cô vẫn nhớ được nguyên vẹn cái mặt đó. Cái mặt đẹp như tạc, được khắc tỉ mỉ công phu lắm. Nhưng đem ra so sánh với Khánh Anh thì sao nhỉ??? Chắc không bằng rồi Thiên Anh nghĩ thế . Khánh Anh là đệ nhất mĩ nam từ trước đến nay chưa ai qua nổi kia mà …. – trong khi chúng nó đi xem cuộc thi quan trọng vậy của 2 trường mà mình phải ngồi nghiền bản hợp đồng này cho cuộc họp hội đồng ngày mai, điên chết đi được? Đen quá, sao lại tổ chức vào đúng hôm nay cơ chứ? Tức quá điiiiiiiiii – Yun vừa làm việc vừa than trời đất – Thiên Anh, đến đâu rồi – cha nhỏ từ bên ngoài bước vào và tiến về phía bàn làm việc của nhỏ – Con đang xem danh sách công nhân, sao ít vậy, để con đi kiếm thêm nhớ – Yun bày đặt cớ để chuồn ra ngoài – Ừ, tuỳ con mà, làm xong sớm rồi đi ngủ đi, mai làm cách nào để lấy lòng các cổ đông vào, họ sẽ hỗ trợ con trong dự án lần này – Vậy con đi kiếm đây………- Yun cười rồi hồ hởi đứng dậy và chạy đi không quên đem theo cái túi xách bên mình – Ơ, đi đâu tầm này, kiếm gì? – ông gọi với theo, ông đâu hiểu lời nói của đứa con gái mình “ Để con đi kiếm thêm nhớ” – Làm nốt hộ con đi, con đi kiếm người choooo – tiếng Yun vọng vào là lúc cảnh cổng to đồ sộ mở toang hoang ra… Topics Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em Addeddate 2019-03-16 031056 External_metadata_update 2019-04-16T223100Z Identifier cu-lanh-lung-di-roi-anh-se-mat-em Scanner Internet Archive HTML5 Uploader plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. - H…O…À…N…G – Tất cả đồng thanh, niềm sung sướng vô bờ bến ập đến khiến không ai là không nở nụ cười. Thì ra…Hoàng ra đi mãi mãi chỉ là trong suy nghĩ của mọi người, chứ sự thật là Hoàng vẫn sòn tồn tại, anh vẫn còn sống, nụ cười anh vẫn tỏa Anh bật khóc trong niềm hạnh phúc. Hôm nay là ngày cưới của cô, cô cảm thấy may mắn biết nhường nào khi Hoàng trở lại. Anh vẫn thế…nụ cười anh vẫn đẹp như năm cười tinh nghịch, vừa đi vào trong vừa đưa hoa lên mũi ngửi. Mùi hoa thơm dịu nhẹ phảng phất khiến anh khó kìm lòng mà thốt lên- Thơm quá! Tôi sắp có tin vui rồi- Anh Hoàng – Thiên Anh không kìm được nước mắt, chạy đến ôm chầm lấy anh. Cô đã chấp nhận việc anh ra đi ba năm trước là sự thật, nhưng suy nghĩ của cô chưa bao giờ là sai…anh vẫn còn sống. Anh đã trở Thiên Anh , anh xin lỗi đến muộn rồi. Anh chúc em hạnh phúc – Hoàng khẽ nói, Tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cô kiểu ân cần. Cô bật cười- Hôm nay là ngày vui của mình, em đừng khóc như vậy nữa. – Tuyết lên tiếng, lau nhẹ nước mắt cho Thiên Anh- Xấu lắm kìa – Minh cười. Nghe vậy ai nấy cũng cười- Hôm nay có thằng to gan dám làm vợ tao khóc – Khánh Anh tiến đến gần Thiên Anh và Hoàng hơn, lên giọng- Thì sao nào? – Hoàng vênh mặt lên thách Tao tưởng mày đi rồi – Nam chen vào, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đi đâu? – Hoàng biết nhưng cố tình chêu Nam- Đi chết – Nam lườm Hoàng- Mọi người biết vì sao tôi không chết không? – Hoàng cười đầy ẩn ý- Không – cà lũ đồng thanh, mặt ai cũng tỏ vẻ tò mò, muốn biết câu trả lời ngay lập tức- Vì tao quá đẹp trai đó! – Hoàng phán một câu làm cả lũ chả hiểu gì. Trong đầu đứa nào cũng nghĩ đẹp trai có liên quan gì đến sống chết Liên quan lắm à? – Minh và Nam đồng thanh- Liên quan chứ? Vì tao đẹp trai nên Diêm Vương phải đuổi tao lên đây không thì sợ vợ ổng mê tao thì chết – Hoàng cười Mày chết đi…- Cả lũ cười sằng sặc lao vào đánh Hoàng. Hoàng vừa che người vừa kêu lên đầy thảm thiết. Tất cả mải nói chuyện mà quên rằng tất cả khách khứa trong lễ đường đang mở căng tròn mắt ra nhìn họ. Nhưng ai nấy cũng đều cười hạnh phúc theo những con người hồn nhiên và vô tư Nào các con. Chúng ta đến khách sạn thôi, khách đang chờ kìa.? – Ông Đường đứng dậy nói cắt đứt cuộc vui đùa của bọn Chuẩn bị được ăn rồi. Yeeee – Nam hét lên đầy phấn Anh nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc. Hai chiếc nhẫn ở ngón áp út cứ thế lung linh trong ánh đèn lấp lánh. Tình yêu của họ là đẹp nhất…là bất diệt Từ bây giờ….em là của anh…mãi mãi – Khánh Anh cúi nhẹ xuống , nói thầm vào tai Thiên Anh , tiếng nói ấm áp truyền đến tai cô- Anh cũng thê! Anh là của em. Mãi mãi – Cô đáp lại, giọng nói ấm áp không kém. Cả hai nở nụ cười bước về phía xe lăn bánh. Một bầu trời đầy hoa rực rỡ được ném xuống, những bông hoa li ti bay như những hạt mưa phùn. Con đường dài tràn ngập hoa, tràn đầy tiếng cười. Bây giờ, trên đoạn đường dài của cuộc đời. Thiên Anh cũng như Khánh Anh …hai người sẽ không phải cô đơn bước một mình nữa mà đã có đối phương bước người…một con đường. Hai người…một lối thờ đã vắng hẳn, một người con gái đứng phía sau hàng cây xanh rì rào, ánh mắt buồn vô tận, ngậm ngùi nói- Thiên Anh, tôi thua cô, thua hoàn toàn rồi…Sau khi tiệc tùng ở khách sạn xong. Khách cũng đã vơi đi vì trời đã quá ngày hôm nay đôi chân song Anh đã đi lại không ngừng nghỉ để tiếp khách cũng như chụp hình kỉ niệm với nhóm Tuyết. Trong người ai cũng có cảm giác mệt mỏi như kiệt sức nhưng ngược lại chẳng ai than trách mà còn thấy rất Anh từ trong phòng tắm bước ra. Bộ váy cô dâu đã siết chặt lấy cô cả ngày hôm nay làm cô khó khăn trong việc đi lại và nằm. Bây giờ được thay ra cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô bận lên mình chiếc váy ngủ dài qua đầu gối, màu trắng tinh khiết, mái tóc dài buông thả. Đôi chân trần tiến về phía giường và nhảy phóc lên giường như một đứa trẻ, Khánh Anh ngồi dựa lưng vào thành giường lướt web, thấy Thiên Anh bước ra anh đã ngưng hẳn việc lướt web lại. Nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn không quen ngủ chung với ai, bây giờ cô phải ngủ chung với Khánh Anh là điều mà cô chưa muốn nghĩ đến một chút nào, cô vùi mình vào chăn vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, cô không nói gì với anh, mặc kệ anh làm gì thì làm, việc của cô bây giờ là ngủ…Cô quên mất. Đêm nay là đêm động phòng của hai Này…- Anh khều chăn ra, lay lay tay Anh bảo gì? – Cô chui từ trong chăn ra, ngước mắt lên nhìn ánh, nói bằng giọng ngái Ngủ luôn à? – Anh nheo mắt nhìn cô. Muốn thức lắm nhưng đôi mắt cô từ nhắm lại không chịu Muộn rồi. Ngủ đi – Cô nhíu mày, kéo chăn lại, chui vào trong chăn rồi ngủ Ai cho phép em ngủ? – Anh lại lôi cô ra khỏi chăn. Từ trong chăn, có một ánh mắt đang khó chịu nhìn phải hôm nào anh cũng sẽ “bị” như này không? Ôi, cô chết mất, buồn ngủ level max rồi mà anh không cho ngủ? Cô nghĩ có sai đâu…cưới chồng khổ lắm Nhưng em buồn ngủ - Cô ngẩng mặt lên nói, giọng nói đầy bực bội khiến anh cười thích thú. Anh xoa đầu cô làm tóc cô rối tung lên, đôi môi hếch lên vẽ thành nụ cười. Trong màu đen của màn đêm, ánh đèn ngủ chế độ mờ nhất đang chiếu sáng vào gương mặt anh trên giường. Đến ánh đèn cũng cảm nhận được rõ ràng từng nét tuyệt đẹp trên gương mặt anh. Bị anh làm phiền, cô bực mình ngồi dậy, mùi hương là lạ phảng phất từ người anh bay đến cánh mũi của cô, mùi hương không quá hắc cũng không quá dịu, cô như bị thôi miên ởi mùi hương ấy, nhưng cô đang buồn ngủ nên mùi hương quyến rũ đến mê mệt ấy cũng chẳng có tác dụng gì đối với cô. Dựa lưng vào giường, cô hít thật sâu để tỉnh táo hơn nhưng vẫn chưa tỉnh táo thêm một phần. Một lúc lâu nhìn vào đôi môi ấy, đôi môi anh đào đầy quyến rũ làm tim anh như muốn nhảy văng ra bàn tay khẽ vén tóc cô lên, luồn qua từng lọn tóc dài, anh quàng tay qua cổ cô, đẩy môi cô gần lại môi anh hơn, trong tích tắc, ánh đèn mở ảo đã giúp anh tìm được làn môi ấy, khoảng cách giữa cô với anh giờ thật gần, anh hôn nhẹ lên đó rồi dần dần càng mãnh liệt hơn. Cô giật mình mở to mắt ra nhìn anh hôn bất ngờ. Cơn buồn ngủ dịu hẳn, hình như cô tỉnh luôn rồi thì phải. Đôi mắt nhanh chóng cụp xuống, bất giác nhắm lại để cảm nhận. Ban đầu cô còn chưa định hình được nên còn rất bối rối, sau 5s cô mới đáp trả nụ hôn ấy, thật ngọt một vòng kim giây đồng hồ quay, môi anh từ từ rời khỏi môi cô. Vị ngọt đầu lưỡi vẫn còn vương vấn lại trên môi cả Hấp dẫn quá! – Cô cười chêu anh. Đúng là rất hấp dẫn, cô như không muốn rời khỏi làn môi ấy một chút nào. Lời cô nói ra khiến con tim anh đập loạn xa, cô chỉ có ý định chêu anh rồi bắt anh đi ngủ nhưng cô không hề hay biết người anh đang nóng bừng, câu nói của cô đã tác động trực tiếp đến cái gọi là “dục vọng” của một thằng đàn ông,. Anh đã nghĩ cô mệt mỏi rất nhiều trong ngày hôm nay và thật sự cô còn đang buồn ngủ nên anh sẽ tha cho cô đêm nay, nhưng suy nghĩ ấy đã dập tắt bởi câu nói “chêu đùa” của cô. Anh không thể kiềm chế hơn, anh thật sự ham muốn chiếm đoạt người con gái này, anh muốn kiềm chế…nhưng không môi anh…một lần nữa lấn át đôi môi cô. Cô giật mình lần hai. Cô cũng vẫn đáp trả, anh đẩy cô nằm xuống. Người anh đè lên người cô, hai trái tim lúc này đã hòa thành một, cô vẫn đáp trả nụ hôn ấy một cách nồng nàn và khiến anh cảm thấy dễ chịu nhất. Cho đến khi, bàn tay “xấu xa” của anh không nghe theo anh mà di chuyển lung tung trên người cô, cô mới đấy anh ra, nhưng không thể vì anh quá mạnh, cô thì quá yếu. Dây váy bị anh kéo ra, để lộ đôi vai trắng ngọc ngà. Đôi môi quyến rũ đầy hấp dẫn của anh như mật ngọt khiến con tim cô chao đảo. Đôi môi ấy không chỉ tìm đến môi cô mà còn tìm đến vành tai cô. Anh hôn lên đó như đang thưởng thức một món ngon rồi dần dần anh hôn xuống cổ…Chiếc váy trắng tinh khiết trượt khỏi người cô, bị đôi tay bạo lực vứt vào một góc. Chiếc áo sơ mi phảng phất hương thơm của anh cũng bị vứt vào một góc. Và rồi…Màn đêm càng trở lên lung linh…Cuối cùng cô vẫn chịu theo anh đi đến đỉnh cao của hạnh phúc trong đêm tân hôn này.…..….…Sáng hôm Thiên Em…Thiên Em ơi!!!!!Tiếng Nam vang lên khủng bố cả căn nhà. Tiếng cười của hai đứa trẻ hai tuổi vang lên. Tuyết bế trên tay mình đứa con trai kháu khỉnh. Cậu bé không ngừng nhìn cô và cười khúc khích, trên tay Vy cũng là đứa bé gái hai tuổi. Nó cũng đang híp mắt đến phòng khách, Tuyết và Vy thả cho hai đứa ra chơi với nhau. Nhìn hai đứa bé quấn quýt lấy nhau, hai bên đều nghĩ chắc hai đứa này mai sau lấy nhau luôn một câu trả lời từ Thiên Anh vì cô vẫn còn đang ngủ. Hoàng từ trong phòng mình bước xuống. Thấy hai đứa trẻ con đang vui đùa cạnh nhau, anh nhảy bổ vào trò chuyện mà “bơ” luôn cha mẹ của Ôi, hai con dễ thương quá. Con tên gì? – Hoàng hỏi đứa con trai của Tuyết- Con tên Gia Bảo – đứa bé cười nói, giọng không được rõ lắm nhưng vẫn nghe ra, giọng nói vương mùi sữa rất dễ Còn con? – Hoàng nhìn con của Vy- Con tên Nhi – Đứa bé cười xoa đầu cả hai Này, ai cho mày xoa đầu bảo bối của tao? – Nam và Minh đồng thanh hếch mặt lên nói- Tưởng chúng mày có con là oai xong trở mặt với tao à? – Hoàng lườm từ trên xuống dưới hai người kia- Tất nhiên rồi, bọn tao có con rồi bọn tao hơn mày một bậc. – Minh phấn khởi Mày tưởng tao không có chắc? – Hoàng chu mỏ lên Cái gì? Mày điêu, mày đã làm gì có? Á…mày ăn kem trước cổng à? Em nào…khai mau – Nam nói liến Ý tao nói…tương lai tao sẽ có – Hoàng cười Thôi nào, mục đích đến đây của mấy người là gì? – Tuyết cất giọng bá đạo nhìn Nam và Minh khiến hai người lạnh toát cả Biết rồi – Cả hai đồng thanh, gương mặt ỉu xìu đi về chỗ qua tan tiệc muộn, tất cả đều mỏi rồi nên mọi người chưa hỏi về vụ của Hoàng ba năm trước, ai nấy cũng đều thắc mắc đến không ngủ được. Vậy nên mục đích họ đến đây hôm nay là chuyện Hoàng? Ba năm trước. Chuyện thế nào? Kể đi – Tuyết hỏi- Chuyện gì? – Anh trả lời tỉnh Mày thoát khỏi căn nhà đó kiểu gì? Sao mày còn sống được? Ngôi nhà đó đã bị thiêu rụi hoàn toàn rồi mà.? – Tuyết hắng giọng hỏi. Cả lũ im lặng không nói gì chờ câu trả lời của Hoàng- Tao thoát bằng lối sau của nhà đó. Lúc đó tao hoa mắt ngã xuống song cạnh đó, may có thuyền đi qua cứu, nhỏ em tao cũng lên thuyền cùng tao, nó bị bỏng nặng, tao với nó được đưa đến viện, lúc đó tao hôn mê không biết gì, tỉnh dậy thì tao đang ở bên Mĩ chưa trị cùng nó rồi. – Hoàng kể, anh thở dài não Mày biết ai đưa mày đến Mĩ không? – Nam hỏi- Cha tao? Bệnh viện liên lạc được với ông ấy. Lúc tao tỉnh dậy ông ấy nói cho tao Mày không bị bỏng hay sao đúng không? Chỉ đơn giản là ngất? – Minh chen vào- Đúng vậy. Tao ngất hơn một ngày trời, yếu thế không biết – Hoàng bật cười- Thế tại sao ba năm mày mới trở lại đây? – Cả bọn đồng thanh. Hai đứa con của Vy và Tuyết giật mình ngơ ngác nhìn cha Khó nói lắm. Tao không muốn Vậy không nói thì thôi. Mày vẫn sống là tốt rồi. Tối nay định đi đánh chén một bữa chào mừng mày trở lại đây – Nam hí hửng- Thôi tôi chịu. Hôm qua say lắm rồi. – Hoàng cười- Hôm qua là đám cưới song Anh, còn hôm nay khác chứ? Mình đang tuổi ăn chơi mà? – Nam- Làm bố rồi còn bày đặt tuổi ăn chơi – Hoàng bĩu môi – Chỉ còn tao mới đang ở tuổi ăn chơi này, chúng mày cưới hết rồi không tính – hoàng bật cười khanh khách. Anh nói đúng sự thật mà, có nhất thiết cả bọn phải nhìn anh bằng ánh mắt long lanh hình viên đạn không?- À anh Hoàng, anh với Châu San thế nào rồi? Hai người còn liên lạc với nhau không? – Vy chuyển chủ đề. Câu hỏi này ai cũng muốn hỏi Ba năm qua. Anh chưa liên lạc với cô ấy – Nhắc đến tên Châu San , Hoàng dịu mắt xuống, ánh mắt nhớ nhung đượm Ba năm qua mày còn không liên lạc với bọn tao nữa, mày mà liên lạc với Châu San khác gì trọng sắc khinh bạn…ha ha – Minh nói đùa để không khí trở nên vui vẻ hơn- Tao đâu như mi. – Hoàng liếc Minh - Mọi người còn liên lạc với Châu San không? – Hoàng hỏi- Còn chứ? – Đồng thanh toàn tập- Thế hả? Cô ấy sao rồi – Hoàng nhảy cẫng lên, ngồi sổm lên ghế, anh đang rỏng tai muốn nghe chuyện về người con gái ấy. Người con gái mà ba năm qua anh đã nhớ rất nhớ. Yêu rất Châu San du học xong rồi. Giờ nó về nước rồi – Vy nói- Về nước? Trời ơi! Thế này anh tìm bằng cách nào? – Hoàng hét toáng Có địa chỉ nhà mà – Vy nói- À ừ nhỉ? Anh quên mất – Hoàng cười trừ- Ba năm qua…Châu San vẫn chưa yêu một người khác. Cô bé vẫn tin mày còn sống - Tuyết nở nụ cười buồn- Vậy bây giờ nhóc ấy biết tao còn sống chưa? – Hoàng thắc mắc- Chưa? Chưa ai báo tin! Hôm qua bận quá không có thời gian – Tuyết- Vậy đừng báo. - Hoàng hếch mắt lên cười. Đôi môi cong một nụ cười đầy ấn ý- Why?- Cuối tuần này tao sẽ đi tìm Châu San- Trung Quốc? – Cả lũ đồng thanh. Ý là “Tìm tận ở Trung Quốc á?”- Tất nhiên. Chúng mày cũng nên đi, ha ha, coi như chúng mày hưởng tuần trăng mật luôn. Gọi cả Song Anh nữa – Hoàng ra ý kiến- Bọn tao hưởng mòn mắt rồi. Còn Song Anh chưa hưởng thôi haha – Minh- Vậy hưởng tiếp. Đời còn dài mà…- Mà hai người kia đâu nhỉ? Lẽ nào tân hôn mệt quá ngủ đến giờ chưa dậy – Nam cười gian tà- Có lên rình không? – Minh và Nam cùng ra ý kiến, cười như Rình cái này…này – Vy cầm nguyên cái gối trên ghế phang vào đầu Minh- Mày không nhớ lần trước rình bị nó cho chạy mấy trăm vòng quanh biệt thự rồi không? Mày muốn chết thì lên rình đi – Tuyết nói như hét vào tai Nam- Này…tao là chồng mày đấy! – Nam xoa xoa tai nói- Mày chưa từng nghe câu “vợ là nhất” à? – Tuyết chuẩn bị dở giọng hăm he- Nghe rồi – Nam bĩu môi, đành chịu trận.….Đôi tay khẽ đưa lên dụi dụi mắt. Ánh sáng đã tràn ngập căn phòng. Thiên Anh tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm. Cô nhìn xung quanh…cô đang muốn đập đầu vào tường đây. Ôi mỗi bãi chiến trường toàn quần áo. Trong một tích tắc, cô xấu hổ nhìn mình rồi nhớ đến chuyện đêm qua, mặt cô nóng ran, đỏ bừng đầy xấu hổ. Cô kéo chăn đi lấy quần áo mặc vào. Rồi khẽ đưa mắt nhìn người con trai bên cạnh mình, anh vẫn ngủ ngon nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn mình, anh từ từ mở mắt- Này…- Anh lên tiếng, cô giật mình như một đứa trẻ bị bắt quả chưa kịp nói gì thì anh đã tranh lời – Lần đầu hả? – Anh nhìn cô đầy gian tà. Mặt mũi cô cứ thể mà nóng bừng vì cô hiểu rõ câu hỏi ngắn cụt lủn mà đầy hàm xúc của anh. Cô đang rất xấu hổ. Cô muốn tìm một cái lỗ chui biết cô đang ngượng nhưng vẫn tiếp tục nói- Xấu hổ à? Mình là gì rồi nào? – Anh ngồi dậy, vươn tay ôm trọn cô từ phía sau Vợ-chồng – Cô nói- Thế thì xấu hổ gì nữa. Vợ chồng nên còn tiếp diễn dài dài đấy. – Anh cười lớn. Cô chui tọt vào phòng vệ sinh, rửa mặt lấy tinh thần. Anh cười nhìn theo cô, đến khi cô khuất mới dậy thay quần cười anh…từ bao giờ đã trở nên nhiều như vậy? Câu trả lời làTừ khi cô bước vào cuộc đời anh, làm cuộc đời anh xáo trộn, làm lý trí anh thua con tim, làm anh từ một con người lạnh lùng mà trở thành một con sói háo sắc nhưng nói trước anh chỉ háo sắc với một mình cô thấy cô còn trẻ con lắm. anh nên uốn nắn cô dần dần mới được.…- Hey, mọi người sao ngồi đây đông đủ vậy? – Thiên Anh bước xuống với trang phục giản dị ở nhà. Đó là áo phông và quần jean lửng- Chờ em đấy – Hoàng quay đầu lại đằng sau, nơi phát ra tiếng nói ấy và cười- Sao lại chờ em? – Cô cũng cười- Tao ngửi có mùi gian gian ở đâu đây – Khánh Anh bước theo sau Thiên Anh, giọng nói cảnh giác vang lên- Gian nào? – Minh- Vừa nãy nói xấu gì tao đúng không? – Khánh Anh nghi hoặc- Đâu có. Ô – Cả bọn đồng thanh. Nghĩ Khánh Anh là thánh…- A đây rồi – Khánh Anh hô lên khi thấy bé Bảo và bé Nhi – Hai con có thấy ai nói gì về ta không nào? – Khánh Anh cười đùa, hỏi- Dạ. Ba Nam ba nói lên rình chú với cô Thiên Anh - Nhi xung phong nói trước. Nam vội chạy thật nhanh đến “bịt miệng” Nhi lại và kéo con ra chỗ khác- Nhi con…ba nói gì đâu nào? Hic hic – Nam nói với Nhi rồi nhìn Khánh Anh cười trừ- Ba có nói mà. – Nhi vẫn ngây thơ Lời của trẻ con luôn đúng sự thật. – Khánh Anh cất giọng bá đạo làm Nam đổ mồ hôi trong lòng- Cả ba Minh cũng nói nữa – Bảo chạy đến cười cười híp mắt- Đồ-phản-bội – Minh chạy đến kéo Bảo lại phía mình, mục đích để nhóc con không nói nữa. Không thì chết cả lũ chứ chẳng chơi- Ê. Tuyết với Vy cho hai nhóc ăn gì mà tiếp thu nhanh thế? Mới hai tuổi ranh thôi mà – Hoàng tò mò nhìn Tuyết và Vy- Vi mẹ của chúng đều thông minh mà – Tuyết tự sướng…Đâu đó phát ra tiếng vỗ tay. Là Khánh Anh. Anh đang vỗ tay, miệng không ngừng giật giật một nụ cười…- Hai con có muốn xem xiếc không? – Khánh Anh vui vẻ nhìn Nhi và Bảo- Con có – Hai nhóc đồng thanh- Nam này…bể phốt…- Khánh Anh chưa kịp nói xong câu thì Nam nhảy bổ vào- Ôi đừng, đừng nhắc đến cái thứ đó. Xin mày đừng….oaoa – Nam làm bộ khóc như trẻ con. Nhớ lại hình phạt năm xưa, Nam dị ứng với nó lắm rồi. Đừng bảo anh sẽ bắt Nam đi “làm” nó một lần nữa nhé...Nam đi chết đấy! Hic hic- Thôi tao chả làm gì chúng mày đâu. Hôm nay tâm trạng tao đang vui, tao tha đấy – Khánh Anh nói xong, Minh và Nam thở phào nhẹ nhõm, lâu lắm rồi hai người mới cảm thấy “yêu” Khánh Anh như hôm nay ….…….Gió biển lạnh lẽo. Một chàng trai đứng đó, khẽ khép hờ đôi mắt đầy mệt mỏi, biển lúc nào cũng đẹp, hoàng hôn xuống lại càng đẹp hơn, chàng trai đang buồn nhất trong tất cả thứ buồn phiền trên trái đất này. Anh mong…kiếp sau tái sinh, anh sẽ là một người khác, với một tính cách không còn gì ngoài bàn tay trắng. Sau bao năm gây dựng vẫn trở lại với bàn tay trắng đầy gian nan. Cuộc đời mất hoàn toàn ý nghĩa. Không thể tìm đâu một lý do để cho anh vọng…tất cả chỉ là vô vọng. Nước biển mênh mông gợn từng con sóng vỗ vào bờ. Đôi mắt mở to nhìn lên trời. Nơi có chúa…có người thân của chân cứ bước mà không biết mình sẽ ra đi mãi mãi. Cứ thế bước thôi. Nước ngập quá đầu gối, sâu hơn nữa…gặp đến cổ…sâu hơn nữa….hình bóng thanh niên cao lớn đã không thấy đâu…thay vào đó là sự tĩnh lặng đến kinh ngạc của nước biển bao la nuốt trọn cả con người chàng trai. Tất cả hãy mang anh đi thật xa….!Phía sau…một cô gái đứng thở dài, đôi chân trần lướt nhẹ qua làn nước mát và hét to- Ông trời ơi…con hoàn toàn không xứng đáng sao?….con hoàn toàn thua rồi. Con phải làm sao đây? Con phải sống sao những ngày tháng còn lại đây?? Con không còn mặt mũi đối mặt với ai hết? Con nên….chết…phải không?

cu lanh lung di roi anh se mat em