chồng anh gãy chân rồi

Chiều 12/9, Đội Cảnh sát Hình sự Công an quận Hải Châu (TP Đà Nẵng) phối hợp với Công an phường Thuận Phước, tổ công tác C3-911 tiến hành tạm giữ đôi nam nữ chạy xe máy tông gãy chân CSGT rồi bỏ trốn. Trước đó, lúc 22h15 ngày 11/9, tổ công tác C3-911 Công an TP Đà Chào mừng bạn đến với kênh Truyện Ngôn Tình Mới Nhất, đăng kí kênh (miễn phí) ở đây: https://bit.ly/2rslaumKênh truyện ngôn tình Tuy nhiên, vì chân bạn bị gãy nên sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng do bị hạn chế ở một số tư thế. Do vậy trong khi quan hệ vợ chồng, bạn nên chọn tư thế nào phù hợp cho mình, không gây đau cẳng chân là được. Nếu thực sự bạn có vấn đề về rối tông CSGT gãy chân rồi bỏ chạy, tin tức hình ảnh mới nhất luôn được cập nhật liên tục, chủ đề tong csgt gay chan roi bo chay : Chở bạn gái không đội mũ bảo hiểm nên bị công an ra hiệu lệnh dừng xe nhưng nam thanh niên 22 tuổi ở Đà Nẵng đã tông cảnh sát giao thông gãy chân rồi tăng ga chạy trốn. - Tin tức Quá đau, tôi dùng hai cánh tay ôm chặt chân và la lên “gãy chân rồi, đừng đánh nữa”. Thế nhưng chồng tôi vẫn không dừng lại mà tiếp tục dùng gậy đánh tới tấp khiến tay và chân tôi đều không cử động được”. Ou Rencontre T On Son Conjoint. Nấm thân! Mình đã xem qua tình tiết mới trong câu chuyện của bạn. Theo mình, việc anh ấy bị gãy chân chính là cơ hội đang đến với tình cảm của Nấm đó. Có thể Nấm không phải tỏ tình mà vẫn đạt được mục đích mình mong muốn. Việc anh ấy khởi động lại đề nghị đi xem phim với Nấm thực sự là một lời khẳng định anh ta có tình cảm và vẫn muốn tìm hiểu Nấm chứ không hề có ý định “phớt” bạn đâu. Nhưng chẳng may, anh ấy bị tai nạn gãy chân. Quả thật là không may mắn với anh ấy nhưng đó lại là may mắn với Nấm. Bạn hãy hình dung thế này nhé. Có thể anh ấy không muốn báo cho bạn chuyện gãy chân nhưng vì anh ấy nhớ bạn, không muốn bạn hiểu nhầm anh ấy nên đã nhắc đến vụ đi xem phim. Anh ấy nói luôn là một tháng nữa mới gặp bạn, nghĩ rằng nói mình bận thì bạn sẽ ngại và không hỏi nữa. Nhưng vì bạn cũng quan tâm nên dò hỏi khiến anh ấy bất ngờ bối rối và phải nói ra sự thật. Một điều nằm ngoài suy nghĩ của anh ấy. Nhưng khi cho bạn biết mình bị gãy chân rồi, anh ấy chợt nghĩ có thể đó là cách hay vì sẽ biết được tình cảm của Nấm dành cho anh ấy. Trong đầu anh ấy sẽ có hai hướng Nếu cô ấy cảm mình, cô ấy sẽ sang thăm hỏi và động viên cũng như sẽ thường xuyên liên lạc để biết tình trạng của mình. Nếu cô ấy là bạn bình thường, sẽ chỉ hỏi thăm qua loa rồi mặc mình sau đó. Tiếp theo Nếu Nấm sang thăm và tiếp tục thăm hỏi anh ấy cho tới khi khỏi sẽ làm anh ấy cảm kích vô cùng, tình cảm trong anh ấy càng được nhen nhóm và phát triển mạnh mẽ. Anh ấy nhận ra được sự sâu sắc của Nấm và giá trị của bạn. Động cơ yêu đương của anh ấy sẽ được khẳng định. Chưa biết chừng sau khi khỏi, anh ấy sẽ xúc tiến nhanh hơn tình yêu với bạn và một lời tỏ tình chẳng có gì khó khăn sau đó. Còn Nấm không sang thăm và quan tâm hời hợt cũng đồng nghĩa với việc anh ấy mất dần thiện cảm với bạn và sẽ không còn động cơ yêu đương. Con trai thường mạnh mẽ, bản lĩnh nhưng thực sự yếu mềm trước sự quan tâm, để ý của con gái đến những cái tiểu tiết nhất của bản thân. “Không những vậy, lúc này em còn mong muốn giá như mình là người yêu anh ấy, mình sẽ dễ dàng sang thăm và xem tình hình của anh ấy thế nào để gần gũi anh ấy hơn. Tiếc rằng, lúc này em và anh ấy chỉ là bạn, liệu em có nên sang thăm anh ấy tại nhà của anh ấy không? Anh ấy, gia đình anh ấy sẽ nhìn nhận em thế nào nếu em sang bên đấy lúc này nhỉ? Lúc này, nếu em thể hiện sự quan tâm với anh ấy thì có phải tạo thêm một bước tiến trong tình yêu hay không hả các anh chị?” Những suy nghĩ trên của Nấm lúc này là không hợp lý rồi, đừng phức tạp hóa vấn đề lên thế, đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng có tư tưởng phải là người yêu anh ấy thì mới được phép sang thăm. Hãy thể hiện mình là một người hiểu anh ấy và sẵn sàng làm một nửa của anh ấy đi Nấm. Cơ hội không đến nhiều, những điểm nhấn thế này không phải lúc nào cũng sẵn. Mạnh dạn lên bạn! Cách đây 3 tháng, tôi phát hiện ra chồng ngoại tình. Anh cặp bồ với một cô gái trẻ làm nghề cắt tóc ở cách nhà tôi một con phố. Có lẽ hai người họ đã qua lại một thời gian dài rồi, nhưng lúc đó chỉ lén lút thậm thụt với nhau. Đến khi bị tôi biết được, thu thập đủ bằng chứng tung ra, họ liền bất chấp công khai, chẳng thèm giấu giếm gì tôi dường như không còn chút ý nghĩ nào cho gia đình. Có những ngày anh ở hẳn với cô nhân tình. Hoặc anh đưa cô ta đi chơi xa vào những cuối tuần, cô ta chụp cả ảnh đăng lên facebook. Nói chung, họ hoàn toàn xem tôi chẳng ra gì. Tôi vì thương hai đứa con, đến giờ chúng vẫn không biết bố chúng tệ bạc như thế nào, vẫn nghĩ bố đi công tác. Tôi muốn giữ mái nhà và hình ảnh người cha cho các con nên khuất mắt trông coi, mặc kệ chồng đi với nhân tình. Tuần trước chồng tôi đưa cô bồ đi phượt phủng tận Hà Giang, trên đường về thì bị tai nạn xe cộ. Anh bị gãy một chân còn cô nhân tình thì bị gãy mũi và trầy da xước sát một số chỗ. Nghe được tin, tôi vội chạy lên bệnh viện thì thấy anh đã được phẫu thuật xong và đang chờ ở phòng hậu phẫu. Tôi muốn giữ mái nhà và hình ảnh người cha cho các con nên khuất mắt trông coi. Ảnh minh họaMấy ngày hôm đó tôi phải chăm chồng theo trách nhiệm của người vợ, chồng tôi giấu bố mẹ vì sợ ông bà hỏi nguyên nhân. Các con đến thăm bố thì cứ nghĩ do bố đi công tác bị tai nạn nên xót thương khóc lóc rồi an ủi bố. Tôi thấy hai mắt chồng chực muốn khóc nên thấy trào phúng lắm. Cũng may là từ lúc tỉnh lại, anh không hỏi thăm về cô bồ, nếu không chắc tôi mặc kệ anh trong viện mà về. Thế nhưng sáng hôm nay, cô nhân tình của chồng xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Tôi tưởng cô ta đến thăm anh nên định lấy cớ đi về nhà thay quần áo để kệ họ với nhau đỡ nhức mắt tôi. Song cô ta bảo tôi ngồi lại để nói chuyện với tôi. Cô ta yêu cầu chồng tôi đưa cho cô ta 170 triệu để cô ta làm phẫu thuật thẩm mỹ. Khuôn mặt cô ta vì bị ngã xuống mặt đường nên giờ để lại nhiều sẹo, răng cũng bị gãy. Cô ta cần phải làm lại khuôn mặt càng sớm càng tôi phải kệ anh trong đó thêm vài ngày nữa cho biết mặt. Ảnh minh họaTôi kinh ngạc nhìn cô ta, rồi nhìn sang chồng xem anh định xử lý thế nào thì anh bảo "Giờ vợ anh cầm hết tiền, anh không có tiền đâu, em hỏi vợ anh đi".Vậy là cả hai quay sang nhìn tôi, tôi thấy nực cười quá nên tôi bảo "Tôi cũng không có tiền". Thế là cô ta nhảy xổ lên chỉ vào mặt tôi, mắng chửi tôi là tham lam, không muốn rút tiền ra. Thấy tôi chẳng nói gì, cô ta liền ăn vạ, bắt đền chồng tôi làm cô ta bị tai nạn, khiến mặt cô ta bị xấu xí. Rồi cô ta nằng nặc bắt chồng tôi trả 170 triệu. Chồng tôi thì chân đau nên cứ ú ớ gọi tôi, bảo tôi cho anh vay tiền, lúc nào khỏe anh đi làm trả thấy buồn cười quá, có trò đời nào kỳ quặc hơn thế này không? Tôi chưa tống cổ hai con người này là đã còn nhân nhượng rồi, thế mà giờ đòi tôi đưa tiền cho phẫu thuật thẩm mỹ, đòi vay tiền tôi. Bực mình quá nên tôi bỏ về. Từ sáng tới giờ tôi mặc kệ chồng trong viện. Chắc tôi phải kệ anh trong đó thêm vài ngày nữa cho biết mặt. Còn về cô nhân tình kia thì tôi nên xử lý thế nào hả mọi người?huyensuo... tôi đứng về phía Văn Mai nữ phải được tôn trọng và bảo vệ quyền an toàn dù ở bất cứ đâu. Phát tán những hình ảnh riêng tư và nhạy cảm của phụ nữ, dù bất cứ lý do gì đều không được chấp nhận. Chúng ta hãy cùng đứng về phía Văn Mai Hương và chung tay bảo vệ phụ nữ, vì một xã hội văn minh hơn. Trả đũa kẻ từng đối xử không tốt với mình có lẽ không phải là cách làm hay ho cho lắm. Nhưng đôi khi phải để đối phương rơi vào hoàn cảnh như bản thân mình từng phải chịu, nhận sự đối đãi như anh ta từng cư xử với mình thì họ mới thấu hiểu sâu sắc cảm giác đó khó chịu thế nào. Câu chuyện của người vợ trong lời tâm sự chính cô đăng tải lên MXH sau đây là một ví dụ"Các chị ạ, con gái em hơn 1 tuổi rồi nhưng nghĩ lại cái lúc mổ đẻ nó em vẫn toát hết mồ hôi hột. Rạch mấy lớp, từ da bụng tới dạ con, ôi thôi nghĩ lại là em thấy sợ rồi. Nhưng chuyện chính em muốn kể với các chị là chuyện liên quan đến lão chồng em cơ ạ. Từ lúc mang bầu em than nghén, kêu mệt thì lão bảo 'ối giời đàn bà cả thế giới này đều đẻ, đâu riêng mình em'. Không được câu an ủi, vỗ về nào còn đi chơi tối ngày, chẳng bao giờ mua cho vợ món ngon bồi bổ. Em trách tiếp thì lão bực dọc 'em có tay có chân sao phải cần anh mua'. Ừ, nghe cũng có lý nhỉ, thôi mẹ con em đành tự lo cho nhau muốn sinh thường cho khỏe mẹ khỏe con nhưng con gái em nó nhất quyết không chịu quay đầu, ngôi ngược thế là phải lên bàn mổ. Đau vết mổ chết đi sống lại, tác dụng phụ của thuốc gây tê đau đầu mấy ngày liền, đau đủ thứ trong người, nói chung khổ không bút nào tả hết. Cũng may con khỏe, chịu ăn chịu ngủ, ngắm con là em cũng minh viện có mẹ em lên chăm cho, chồng em ngày đi làm tối vào ngó vợ con một cái rồi lại về nhà ngủ khì. Mẹ chồng ở quê than ốm đau, mình mẹ em vừa chăm cháu vừa trông con gái có ức không cơ chứ. Lão kêu lão chẳng biết chăm người đẻ, với lại phải ngủ để hôm sau đi làm kiếm tiền nuôi vợ con. Ô hay, từ trước đến giờ em cũng đâu ăn bám lão, nghỉ đẻ đã có tiền thai sản, 5,6 tháng nữa em đi làm lại rồi còn gì. Từ viện về em cũng túc tắc đi lại được rồi. Em mới bảo mẹ về lo chuyện ở nhà đi, chứ ở quê mẹ em lợn gà, cá mú, vườn tược bận lắm, ở trên này đã có chồng em rồi. Mẹ em về mà chồng em vẫn đi tối ngày, vợ con ở nhà chẳng cần quan tâm. Lần này em tủi thân thật sự, vừa khóc vừa chỉ trích lão. Ai ngờ lão nói thế này 'Đẻ mổ có gì mà ghê, cũng nghĩ dưỡng cả tuần trời rồi, còn đau đớn gì nữa mà không dậy giặt vài cái tã, tự nấu cơm ăn. Con thì nó nằm 1 chỗ, hết ăn lại ngủ có cần trông mấy đâu. Bớt bớt dựa dẫm vào người khác đi, các cụ ngày xưa đẻ phút trước phút sau đã dậy đi làm đồng kìa!'.Em nghe mà thất vọng cùng cực, chán nản quá mức không buồn tranh cãi gì nữa. Chồng em hàng tháng vẫn đưa tiền lương cho em, nhưng lão phân chia sòng phẳng lắm các chị ạ. Lão góp 6 phần em góp 4 phần và lão cho rằng như thế là tốt lắm rồi. Tất nhiên em chả dại gì lao đầu vào làm khi mới đẻ được 1 tuần cho hại thân. Em gọi đồ ăn trên mạng, thuê bác gái hàng xóm giặt giũ và nấu nướng thêm, cứ thế mà cũng qua 1 tháng. Hết 1 tháng em dậy cơm nước, trông con bình thường, đi chợ thì địu con theo, chẳng đến nỗi quá vất vả. Nhưng những gì chồng nói và đối xử với em, em vẫn chẳng bao giờ quên vừa rồi chồng em bị tai nạn gãy chân, kêu rên thảm thiết khiến cả phòng bệnh người ta cứ cười mãi bảo đàn ông gì mà chịu đau kém. Em đưa lão vào viện, xong xuôi đâu đấy thì gọi mẹ chồng lên trông lão vì em phải về nhà với con. Con nhỏ mới hơn 1 tuổi để cho ai được, em chỉ thuê người giúp việc ban ngày thôi. Lão với mẹ chồng tỏ ý trách móc lắm nhưng em mặc kệ, những hôm sau em chỉ vào thăm hỏi tí lại về nhà minh lão được ra viện, mẹ chồng cũng về quê. Em vẫn đi làm bình thường, buổi trưa ăn cơm trên công ty, lão ở nhà ăn uống ra sao em kệ, tối về em mới nấu nướng cả nhà ăn. Cuối tuần em dắt con đi chơi với đứa bạn thân, mua sắm và cafe xả stress sau 1 tuần làm việc mệt mỏi. Tối mịt ăn bên ngoài xong 2 mẹ con mới về, gặp ngay quả mặt đã khó chịu tới cực điểm của chồng. Em làm ngơ, đi lướt đi, chuẩn bị tắm cho 2 mẹ con rồi đi thấy thế thì gầm lên mắng chửi em với những lời lẽ khó nghe nhất, đại để làm vợ mà thế này thế kia. Em lúc ấy mới bình tĩnh vén áo lên cho lão nhìn vết sẹo mổ ngoằn nghoèo trên bụng em, mỉm cười hỏi lão 'Nhớ không? Anh ngồi xe lăn vẫn đi lại bình thường, có tay có chân không biết gọi món ăn trên mạng hay tự vào bếp mà nấu à?'. Nói thế là đủ hiểu, nhìn mặt lão tái xám em quay người đi luôn. Hôm sau em vẫn mặc kệ lão nhưng thấy lão im lìm hơn hẳn, không bực tức với vợ nữa. Sau khi khỏi chân, lão thay đổi rõ rệt các chị ạ, quan tâm đến vợ con hơn nhiều. Đúng là nhiều khi 'ăn miếng trả miếng' mới khiến người ta thấm thía!".Thiết nghĩ cách làm của cô vợ có phần hơi cực đoan và đáo để nhưng rõ ràng trong một số trường hợp "ăn miếng trả miếng" mới có tác dụng răn đe. Cũng mừng cho cô khi cuối cùng người chồng đã hiểu ra lỗi lầm của bản thân mà đối xử tốt hơn với vợ con. "Ý là anh bị như thế vợ còn đi xa được. Để chồng nói hết, em mới nhẹ nhàng nhắc lại chuyện cũ cho nghe...", người vợ kể. Vẫn có câu "miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ mãi", nhất là đối với phụ nữ, những tổn thương tinh thần từ người đàn ông mình yêu mang lại sẽ luôn là nỗi ám ảnh, khiến họ một đời không quên. Từng trải qua cảm giác day dứt, buồn khổ vì sự lạnh nhạt của chồng, mới đây một người vợ trẻ đã phẫn nộ lên mạng tâm sự về câu chuyện hôn nhân của mình. "2 năm đầu sau cưới, em bị khủng khoảng hôn nhân bởi chồng em thật sự quá thay đổi so với ngày chưa kết hôn. Sau cưới, anh ấy sống hời hợt chẳng bao giờ quan tâm tới suy nghĩ, cảm xúc của vợ. Với chồng em, tiền có thể giải quyết mọi việc, thậm chí vợ chửa đẻ anh cũng không màng hỏi han, chỉ cần biết hàng tháng đưa đủ lương cho vợ coi như xong nghĩa vụ. Em mổ đẻ cũng phải tự chăm con một mình, chồng đi tối ngày, hết đi làm thì đi nhậu. Cũng vì không có ai đỡ đần, mổ đẻ được chục ngày em phải tự ngồi dậy làm mọi việc, sau bị bục chỉ khâu vết mổ phải vào viện khâu lại, đau không gì tả nổi. Buồn hơn, chồng em thấy vợ vậy cũng chẳng xót thương, anh bảo đàn bà ai chẳng đẻ, đâu chỉ mình em mà phải than vãn. Bài chia sẻ của người vợ Dần dần chính sự vô tâm của chồng giúp em tỉnh ngộ hiểu ra 1 điều rằng, muốn sống tốt không thể ngồi chờ đợi sự quan tâm từ chồng, tốt nhất tự mình yêu lấy mình trước. Cách đây 1 tuần chồng em bị ngã xe, gãy chân phải bó bột ngồi trên giường. Sức khỏe của anh ấy không bị ảnh hưởng nhiều chỉ là không đi lại được. Hàng ngày em vẫn phục vụ cơm nước. Có điều nếu là trước đây em sẽ tận tình nâng giấc không rời, giờ em cũng chỉ chăm sóc cho tròn nghĩa vụ, còn lại em vẫn lo việc công ty. Hôm qua, đi làm về em thông báo sẽ đi công tác 1 tuần. Chồng em nghe thế, đỏ ngay mặt quát vợ là vô trách nhiệm với gia đình, coi công việc sự nghiệp hơn chồng. Ý là anh bị như thế vợ còn đi xa được. Để chồng nói hết, em mới nhẹ nhàng đáp lời 'Vết thương của anh chẳng hề hấn gì so với vết mổ đẻ ngày trước của em. Anh nhớ chứ, vợ đẻ mổ đau tới trầy da tróc vảy, anh có quan tâm hỏi han em nửa lời? Anh nói anh đưa tiền cho em là quá đủ rồi. Vậy thì giờ em cũng đi làm đưa tiền cho anh, để anh thấy được lúc này đồng tiền có thực sự vạn năng như anh nghĩ?'. Nghe vợ nói tới đây, chồng em im hẳn. Em về phòng gấp đồ, đúng lịch sáng hôm sau lên đường sớm. Có điều thay vì đi 3 ngày, em chỉ đi hôm trước, hôm sau về luôn chủ yếu để mặc cho anh xoay xở mọi việc một mình. Có như thế anh ấy mới hiểu nỗi khổ của vợ những ngày mổ đẻ ở cữ. Thấy vợ về sớm hơn kế hoạch, tới nhà lại mau mải dọn dẹp nấu nướng cho chồng cộng thêm những gì vợ nói hôm trước, anh ấy chắc phần nào hiểu vấn đề nên lúc vợ mang cơm vào phòng cho tự nhiên lại biết nói lời cảm ơn. Đấy là lần đầu sau gần 4 năm chung sống chồng em biết cảm ơn vợ. Vậy mới biết, nhiều khi mình cứ nhẫn nhịn, hi sinh thầm lặng chưa chắc đã được chồng thấu hiểu cho. Ngược lại, phải để cho chồng nếm trải những vất vả gian nan của vợ, khi ấy họ mới hiểu nỗi vất vả của vợ. Từ nay em sẽ thẳng thắn thể hiện cho chồng biết quan điểm sống của mình để đôi bên nhìn nhau mà sống. Cuộc đời phải có qua có lại, không có chuyện cứ 1 người hi sinh, một người chỉ hưởng thụ rồi vô tâm như trước nữa". Vợ chồng cần nhất những khi đau ốm được bạn đời chăm sóc, nâng giấc. Đấy mới là điều cốt lõi, giá trị nhất của 4 chữ "hôn nhân gia đình". Đặc biệt với phụ nữ, lúc họ yếu đuối là khi chửa đẻ vượt cạn rất cần sự quan tâm săn sóc của chồng. Anh chồng trong câu chuyện trên lại quá vô tâm khiến vợ bất bình như vậy là điều có thể hiểu được. Hẳn rằng sau chuyện lần này anh đã hiểu và biết trân trọng vợ mình hơn. Theo Pháp luật và bạn đọc Xem link gốc Ẩn link gốc Trang chủ Làm vợ Nghệ thuật làm vợ Hai tháng sau chồng tôi mới kết thúc chuyến công tác trở về, cũng là lúc cái chân của tôi khỏi hẳn chuẩn bị đi làm lại. Sau đám cưới tôi và chồng quyết định chưa sinh con vội để dành thời gian ổn định cuộc sống. Tôi và chồng đều có công việc độc lập kinh tế. Đám cưới xong, hai đứa ở riêng luôn vì nhà bố mẹ chồng không rộng lắm mà ông bà cũng muốn được yên tĩnh. Tuy nhiên ông bà yêu cầu chúng tôi thuê nhà trọ gần đó để có việc gì chạy qua chạy lại cho tiện. Cuộc sống hôn nhân của tôi bắt đầu, dù tự do nhưng cũng đầy áp lực mệt mỏi. Tôi không bị mẹ chồng săm soi xét nét, ông bà gần như cho chúng tôi tự do với cuộc sống riêng. Chồng tôi cũng không rượu chè, vũ phu hay mắng chửi vợ, có điều lượng công việc của tôi thực sự bị quá tải. Chồng tôi quan niệm việc nhà, nội trợ là của phụ nữ. Hàng tháng anh ấy đưa cho tôi một nửa tiền chi tiêu, rồi không hề quan tâm đến việc gì nữa. Sáng anh ăn mặc chỉn chu xách cặp đi làm, chiều về lại thảnh thơi ngồi đợi cơm. Tôi chẳng những phải chăm lo cho chồng từng bữa ăn giấc ngủ, đến cái áo cái quần mà còn phải chăm lo cho cả bố mẹ chồng dù không ở chung nhà. Chồng tôi quan niệm việc nhà, nội trợ là của phụ nữ. Ảnh minh họa Lúc này thì tôi đã hiểu tại sao bố mẹ chồng lại bắt các con thuê nhà gần. Bởi vì mỗi ngày tôi phải mang đồ ăn sang cho ông bà. Tóm lại tôi muốn sắp xếp sao là việc của tôi, ông bà sẽ chỉ cắm nồi cơm khi đến bữa, còn lại đồ ăn thức uống phải sẵn sàng. Ông bà có lương hưu nên vẫn đưa tiền mua thực phẩm cho con cái nhưng tôi phải chạy như con thoi, vắt chân lên cổ để làm đủ mọi việc theo yêu cầu của họ. Chưa nói tôi còn việc trên công ty. Ngày nào cũng phải dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, sau đó mang sang cho bố mẹ chồng bữa sáng cùng với đồ ăn trưa luôn thể. Tối về nhà lại tất bật cơm nước, dọn dẹp, nấu nướng xong mang sang cho bố mẹ chồng rồi mới được về ăn uống, nghỉ ngơi. Ngày nào cũng như vậy, dù nắng hay mưa. “Chăm sóc chồng và bố mẹ chồng là niềm hạnh phúc của người vợ, người con dâu mà sao em kêu ca lắm thế. Ai cũng yêu thương, ghi nhận công sức của em, có ai mắng mỏ, ghét bỏ gì em đâu”, chồng tôi nói như vậy mỗi khi vợ ca thán không có thời gian cho bản thân. Đúng là nhìn xuống thì hôn nhân của tôi vẫn hơn nhiều người nhưng lắm lúc tôi vẫn thấy mệt vô cùng. 2 tháng trước tôi chẳng may bị tai nạn gãy chân phải nghỉ làm mấy tháng trời. Không đi lại được, tôi cần người chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Tôi nghĩ ban ngày có thể nhờ mẹ chồng nấu nướng giúp, chúng tôi ở gần nhau mà. Còn tối thì chồng đã ở nhà rồi. Nhưng không, chỉ sau một ngày tôi từ viện về thời gian tôi ở viện đều là mẹ đẻ và chị gái ruột chăm sóc, chồng tôi thông báo anh phải đi công tác dài ngày. Chuyến công tác cực kỳ quan trọng không thể hoãn được, anh rất xin lỗi tôi, mong tôi có thể nhờ bà ngoại đến ở cùng mấy tháng tới. Ngay tối ấy, tôi nghe chồng nói chuyện điện thoại với bạn thân. Anh ta bảo mình chủ động xin sếp đi công tác vì không muốn phải ở nhà chăm vợ ốm. “Việc chăm con gái là của bà ngoại!”, anh ta tuyên bố chắc nịch. Hôm sau mẹ chồng sang chơi bảo rằng sắp tới bà cũng rất bận, không thể giúp đỡ tôi được. Tôi mỉm cười bảo bà với chồng cứ yên tâm, tôi ở nhà sẽ tự lo liệu được. Mọi người đều mừng vui vì tôi không trách giận gì. Quyết định ly hôn của tôi là hoàn toàn đúng đắn phải không mọi người? Ảnh minh họa Hai tháng sau chồng tôi mới kết thúc chuyến công tác trở về, cũng là lúc cái chân của tôi khỏi hẳn chuẩn bị đi làm lại. Tôi đang ở bên nhà ngoại thì chồng gọi điện sang đầy hốt hoảng. Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta lúc đó. Về đến nhà nhưng chẳng thấy vợ đâu, chỉ có căn nhà trống không, đồ đạc tôi đã dọn đi, trên bàn tôi để lá đơn ly hôn ký sẵn. - Anh ký vào rồi mang nộp đi. Anh nghĩ sau chuyện này tôi còn ngu à mà tiếp tục chung sống với anh? Tôi lấy chồng để làm gì thế nhỉ? Để “được” hầu hạ chồng và nhà chồng không công à? Osin còn có lương đấy nhé! Chi phí sinh hoạt thì chia đôi. Lúc tôi đau ốm thì mặc cho nhà ngoại, khi tôi khỏe mạnh thì bắt tôi phục vụ, nấu nướng dâng tận miệng? Gần 1 năm qua tôi ngu thế là đủ rồi, bây giờ tôi đã sáng mắt ra! Nói xong mặc kệ anh ta giải thích thuyết phục ra sao, tôi ngắt luôn máy. Chồng sang tận nhà tìm, tôi cũng không gặp. Ngay sau khi chồng tôi đi công tác, bố mẹ đã sang đón con gái về và tôi vẫn ở bên ngoại từ khi đó. Một tay ông bà chăm sóc tôi. Quyết định ly hôn của tôi là hoàn toàn đúng đắn phải không mọi người? 10 ngày sau từ lúc mẹ gọi báo tin thì tôi mới kết thúc chuyến công tác trở về. Tâm sự Quỳnh Chi ghi Nguồn Thời báo văn học nghệ thuật Tin liên quan Tân hôn chồng lấy hết tiền vàng bỏ đi, sáng trở về nhìn bộ dạng anh, tôi cả đời cảm kích Cả đêm đó tôi thức trắng, sáng ra 5 giờ sáng, chồng tôi bỗng trở về. Đi phượt để vợ và con 6 tháng ốm ở nhà, trở về tôi tức điên khi thấy cảnh này Sau 3 ngày vui chơi hết mình trở về, ai ngờ khi mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt tôi lại là một cảnh tượng không thể tin được. Gài bẫy chị gái lấy gã trai tàn tật, 3 năm sau trở về tôi cay đắng nhìn cảnh tượng Mới đó mà đã 3 năm rồi, lần đầu tiên tôi trở về nhà sau khi bỏ ra đi. Bố nhìn thấy tôi thì giật mình nhưng nhanh chóng sập cửa bỏ vào phòng,... Tin bài cùng chủ đề Tâm sự

chồng anh gãy chân rồi